
“Tất cả đều ăn no nê”.
Bài Ðọc I: St 14, 18-20
“Ông mang bánh và rượu tới”.
Trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy, Melkixêđê là vua thành Salem, đem bánh và rượu tới, vì ông là thượng tế của Thiên Chúa Tối Cao, ông chúc phúc cho Abram rằng: “Xin Thiên Chúa Tối Cao và Ðấng tạo thành trời đất chúc phúc cho Abram, và đáng chúc tụng thay Thiên Chúa Tối Cao, vì nhờ Người che chở, quân thù đã rơi vào tay ông”. Và Abram dâng cho ông một phần mười tất cả chiến lợi phẩm.
Ðáp Ca: Tv 109, 1. 2. 3. 4
Ðáp: Con là Thượng tế tới muôn đời theo phẩm hàm Melkixêđê (c. 4bc).
Xướng: Thiên Chúa đã ban bố cùng Chúa tôi rằng: “Con hãy ngồi bên hữu Ta, cho tới khi Ta bắt quân thù làm bệ kê dưới chân Con”.
Xướng: Ðức Thiên Chúa từ Sion sẽ phô bày vương trượng quyền bính của Ngài, rằng: “Con hãy thống trị giữa quân thù”.
Xướng: “Các thủ lãnh cùng hiện diện bên Con, ngày Con giáng sinh trong thánh thiện huy hoàng: trước rạng đông, tựa hồ sương sa, Ta đã sinh hạ ra Con”.
Xướng: Ðức Thiên Chúa đã thề và không hối hận rằng: “Con là Thượng tế tới muôn đời theo phẩm hàm Melkixêđê”.
Bài Ðọc II: 1 Cr 11, 23-26
“Mỗi khi anh em ăn và uống anh em loan truyền việc Chúa chịu chết”.
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Cô-rintô.
Anh em thân mến, phần tôi, tôi đã lãnh nhận nơi Chúa điều mà tôi đã truyền lại cho anh em, là Chúa Giêsu trong đêm bị nộp, Người cầm lấy bánh và tạ ơn, bẻ ra và phán: “Các con hãy lãnh nhận mà ăn, này là Mình Ta, sẽ bị nộp vì các con: Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta”. Cùng một thể thức ấy, sau bữa ăn tối, Người cầm lấy chén và phán: “Chén này là Tân Ước trong Máu Ta; mỗi khi các con uống, các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta”. Vì mỗi khi anh em ăn bánh và uống chén này, anh em loan truyền việc Chúa chịu chết, cho tới khi Chúa lại đến.
Alleluia: Ga 6, 51-52
Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Ta là bánh hằng sống từ trời xuống; ai ăn bánh này, thì sẽ sống đời đời”. – Alleluia.
Tin Mừng: Lc 9, 11b-17
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu nói với dân chúng về nước Thiên Chúa và chữa lành những kẻ cần được cứu chữa. Vậy khi đã xế chiều, nhóm mười hai đến thưa Người rằng: “Xin Thầy giải tán dân chúng, để họ đi vào trong các làng mạc và trại quanh đây mà trú ngụ và kiếm thức ăn, vì chúng ta đang ở nơi hoang địa”. Nhưng Người nói với các ông: “Các con hãy cho họ ăn đi”. Các ông trả lời: “Chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá, trừ phi chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám đông này”. Số đàn ông độ năm ngàn. Người nói với các môn đệ rằng: “Hãy cho họ ngồi xuống từng nhóm độ năm mươi người”. Các ông đã làm như thế, và bảo tất cả ngồi xuống. Chúa Giêsu cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, nhìn lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và phân phát cho các môn đệ để các ông dọn ra cho dân chúng. Tất cả đều ăn no nê, và người ta thu lượm được mười hai thúng miếng vụn còn dư lại.
SUY NIỆM
A/ 5 phút Lời Chúa
B/ TGM Giuse Vũ Văn Thiên
“ĐÂY LÀ MÌNH THẦY”
LỄ KÍNH MÌNH VÀ MÁU CHÚA KITÔ – NĂM C
Thánh lễ chúng ta dâng được gọi là “cử hành Thánh Thể” hay Hy tế tạ ơn (Eucharistie). Trung tâm của Phụng vụ Thánh lễ là việc Chúa thiết lập Bí tích Thánh Thể. Những lời của Chúa Giêsu được linh mục chủ tế lặp lại cách khoan thai, rõ ràng và trân trọng: “Tất cả các con hãy nhận lấy mà ăn, vì này là mình Thầy… Tất cả các con hãy nhận lấy mà uống, vì này là chén máu Thầy”. Trong ngôn ngữ bình dân, những lời này được gọi là “lời truyền phép”. Bởi lẽ, sau khi linh mục chủ tế đọc những lời này, thì bánh trở nên Mình Thánh Chúa Giêsu và rượu trở nên Máu Thánh Người. Thánh lễ kính Mình và Máu Thánh Chúa Giêsu được Đức Thánh Cha Urbano IV thiết lập từ năm 1264, một năm sau khi phép lạ Thánh Thể xảy ra tại Tiệp Khắc vào năm 1263. Trong Tông sắc thiết lập ngày lễ này, Đức Thánh Cha đã viết: “Để củng cố và đề cao Đức Tin chân thật, sau khi cân nhắc cẩn thận, Ta truyền lệnh rằng, ngoài những cuộc tưởng nhớ hằng ngày mà Giáo hội thể hiện đối với Bí Tích rất thánh này, mỗi năm sẽ còn có một Đại Lễ đặc biệt nữa được cử hành vào một ngày nhất định, và cụ thể là vào ngày thứ Năm sau tuần Bát Nhật kính Chúa Thánh Thần Hiện Xuống. Trong ngày đó, dân thánh thiện sẽ sốt sắng và mau chóng tập trung lại trong các ngôi Thánh Đường của chúng ta, và tại đó, các bài Thánh Ca sẽ được vang lên bởi các Giáo sĩ và các Giáo dân với trọn niềm vui thánh thiện”. Hiện nay, vì lý do mục vụ, hầu hết các địa phương đều dịch ngày lễ này vào Chúa nhật kế tiếp.
“Đây là Mình Thầy”. Lời nói của Đức Giêsu đi cùng với cử chỉ trao bánh cho các môn đệ trong bữa tiệc ly đã diễn tả tình thương mến của Chúa đối với các ông và đối với các tín hữu ở mọi thời đại. Thánh Gioan đã khẳng định: “Người đã yêu thương các môn đệ, và đã yêu thương đến cùng” (Ga 13,1). Ngày lễ kính Mình Máu Thánh Chúa nhắc lại cho chúng ta tình yêu kỳ diệu ấy. Đây là tình yêu có một không hai. Bởi lẽ trên đời này không ai có thể trao tặng cho người khác chính bản thân mình. Mầu nhiệm Thánh Thể là sự nối dài của mầu nhiệm Nhập Thể. Qua mầu nhiệm Nhập Thể, Con Thiên Chúa làm người và cự ngụ giữa chúng ta. Qua mầu nhiệm Thánh Thể, Con Thiên Chúa phó trót thân mình để ở với chúng ta cho đến tận cùng thời gian. “Không có tình thương nào cao cả hơn tình thương của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga 15,13). Việc hiến trao trót thân mình cho các môn đệ chính là bằng chứng của tình yêu cao cả nhất của Chúa Giêsu đối với nhân loại.
“Đây là Mình Thầy”. Cử chỉ hiến thân của Chúa nhằm mục đích trở nên lương thực thiêng liêng cho các môn đệ và cho các tín hữu. Trong hành trình Đức tin là hành trình về quê trời, người tín hữu không chỉ được nuôi dưỡng bằng lương thực vật chất, mà còn bằng lương thực thiêng liêng. Ngôn sứ Êlia trong Cựu ước (x 1V 21,1-29) trên đường đến núi của Thiên Chúa (núi Horeb), đã được nuôi dưỡng bằng bánh và nước, nhờ đó ông đủ sức để tiếp bước trong hành trình chạy trốn sự săn đuổi của vua A-cáp và hoàng hậu Giêzabel, người tín hữu trong hành trình về Quê Trời được tiếp sức bằng Thánh Thể để có thêm nghị lực thiêng liêng chống lại những cám dỗ đang bao bọc tư bề. Thánh Thể cũng là linh dược, tức là thuốc thiêng đối với đời sống người tín hữu. Nhờ linh dược này, mà những tổn thương tâm hồn được chữa lành, những tội lỗi được tha thứ, buồn sầu sẽ được thay thế bằng niềm vui. Vì vậy, Mình Thánh Chúa những bệnh nhân đón nhận cùng với Bí tích Xức dầu, chúng ta thường gọi là « Của Ăn Đàng ». Đó là nguồn trợ lực siêu nhiên giúp người tín hữu đi đến đích điểm trong bình an.
“Đây là Mình Thầy”, Giáo Hội Công giáo tin rằng lời của Chúa Giêsu luôn có hiệu lực, mỗi khi các linh mục cử hành Thánh Thể. Chúa vẫn hiện diện trong hình Bánh và hình Rượu, kể cả khi thánh lễ đã kết thúc. Nghi thức cung nghinh Thánh Thể ra ngoài thánh đường chính là khẳng định Đức tin vào sự hiện diện thánh thiêng ấy. Trong cuộc cung nghinh này, Chúa Giêsu đi đến với mọi người mọi nhà, để chúc lành và nâng đỡ phận người giữa những đau khổ chông gai của cuộc sống. Hành trình cuộc đời – cũng là hành trình thập giá – của con người không còn đơn lẻ, nhưng có Chúa đồng hành và nâng đỡ. “Tất cả những ai đang vất vả mang gánh nặng nề, hãy đến cùng tôi, tôi sẽ cho nghỉ ngơi bồi dưỡng” (Mt 11,28). Qua Bí tích Thánh Thể, Chúa Giêsu vẫn tiếp tục mời gọi chúng ta đến với Người.
“Đây là Mình Thầy”. Cử chỉ trao ban chính bản thân của Chúa Giêsu dạy chúng ta bài học về chia sẻ. Thánh Thể chính là sự cho đi vì người khác. Trước nỗi thống khổ về tinh thần cũng như thể xác của bao người xung quanh, Chúa mời gọi chúng ta hãy quảng đại chia sẻ. Khi chia sẻ và cho đi, chúng ta sẽ có được niềm vui, vì “cho đi là còn mãi” như người ta thường nói. Hơn thế nữa, đối với Kitô hữu, giúp người bất hạnh cơ nhỡ là giúp chính Chúa Giêsu, vì Người đồng hoá với họ (x. Mt 25,31-46).
Chúng ta hãy đến tôn thờ Thánh Thể. Nơi Bí tích này, Thiên Chúa hiện diện với loài người, thiên đàng ở giữa nơi trần thế. Nhờ lĩnh nhận Mình và Máu Thánh Chúa Giêsu, con người được ăn bánh các thiên thần và được thần linh hoá, nên giống Đức Giêsu, Đấng Cứu độ chúng ta.
C/ Học viện Giáo Hoàng Pi-ô X Đà Lạt
BÁNH NUÔI SỐNG NHIỀU NGƯỜI
Phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi dân là một trong những cảnh quen thuộc của phúc âm. Sách bài đọc mới trích dẫn 3 đoản văn: Lc 9,11b-17 cho lễ Mình Thánh Chúa năm C, Mt 14,13-31 vào chúa nhật 18 quanh năm A và Ga 6,1-15 vào chúa nhật 17 quanh năm B. Ở đây chúng tôi chỉ khảo cứu bản văn Lc mà thôi.
Trình thuật của Lc không phải là hoàn toàn độc sáng: sự phối trí chung chung của câu chuyện khá đi sát với các nguồn nên không thể bảo là của ông được. Tuy nhiên, với một bản nhất lãm trước mắt, người ta thấy Lc có một vài thay đổi trong phần nhập đề của trình thuật (x.cc 10-11), trong phần giữa (đơn giản hóa các lời đối thoại, nhấn mạnh hành động của các môn đệ ở câu 15) và trong phần kết luận là phần đặt nổi tính cách dư dật của thức ăn mầu nhiệm hơn là con số đông đảo các thực khách.
Ông chỉ tỏ ra độc đáo hơn trong việc trình bày bối cảnh của biến cố, sau trình thuật này, Lc bỏ một đoạn dài (Mc 6,45-8,26) và ông đã tách xa Mc ngay trong các giai thoại đi trước câu chuyện này rồi (9,1-9: ông rút ngắn diễn từ sứ vụ môn đồ và ám chỉ đến Herôđê hơn là Gioan tẩy giả). Với trình thuật bánh hóa nhiều, Phêrô tuyên tín, cuộc biến hình và bốn giai thoại kế tiếp, theo Conzelmann, chúng ta được một “chu kỳ trọn vẹn” có một phận vụ thiết yếu trong cơ cấu chung của phúc âm Lc. Ở đây Lc không đứng trên cương vị một sử gia khi sửa đổi những chỉ dẫn địa dư của Mc, nhưng với cương vị nhà thần học: nhờ đi rao giảng nơi xa chưa đến, người tôi tớ trước tiên phải bước qua thập giá và sắp tiến lên Giêrusalem (x. 9,51; 24,46-47). Bởi thế Lc nhấn mạnh và làm nổi bật bối cảnh bi thảm của phép lạ bánh hóa nhiều: dứt điểm sứ vụ ở Galilê, bầu khí khủng hoảng, đòi hỏi bày tỏ lập trường, viễn tượng cuộc tử nạn đau khổ và vinh quang (c. 9,20.21tt.31.44.51).
Ở đây, chúng tôi không liên tục chú giải bản văn, nhưng chỉ đề cập đến vài khía cạnh mà Lc nhấn mạnh trong chính trình thuật hay trong văn mạch của nó: một đàng nó là khía cạnh trực tiếp làm chúng ta tin vào con người Đức Kitô, đàng khác đó là khía cạnh có thể khai triển về phương diện giáo lý phép thánh thể, vì hôm nay là ngày lễ Mình thánh Chúa.
1. Đấng đáp ứng các nhu cầu thiết thực của con người đang đứng đó
Từ sau lời loan báo trang trọng: “Hôm nay đã ứng nghiệm đoạn sách thánh này nơi tai các người …” (Lc 4,21), các thính giả và độc giả phúc âm Lc đang đứng trước một biến cố hằng mong đợi: vị ngôn sứ đang đứng đó, Nước Trời đang được khơi mào, niềm trông đợi của con người đã được thỏa mãn và nhân loại sẽ được “no thỏa” nếu họ biết cởi mở đón nhận lời công bố đầy quyền năng đó. Sau thời kỳ hứa hẹn và đợi trông, này đây đã đến lúc thể hiện, đã đến thời sau hết, thời “công bố Tin mừng” (x. 16,16, câu đặc biệt của Lc).
Những từ ngữ Lc dùng ở đây đủ nói lên bối cảnh hoàn tất của thời cánh chung và đặt chúng ta trước vấn nạn chính yếu: đối với chúng ta, phải chăng Đức Kitô và lời công bố về Nước Trời đó đã thực sự làm thỏa mãn niềm trông đợi của nhân loại ?
Ngài nói cho họ về nước Thiên Chúa. Chúa Giêsu “nói” (élalei là động từ thỉnh thoảng được dùng trong Tân ước, đặc biệt trong Lc, để nói lên việc Thiên Chúa được mạc khải qua các ngôn sứ và Con của Ngài). “Đấng mạc khải” đang đứng đó. “Lời” đã được ban tặng; sứ điệp giải phóng đã được công bố cho cho mọi người. Và trong chính việc loan báo ấy, Thực Thể mới đang đột nhập vào thế gian và bày tỏ sức sinh động khi mở ra cho chúng ta cánh cửa cứu độ nhờ lòng tin vào Ngài. Trong phép lạ được kể lại đây, chúng ta sẽ có được một dấu chỉ.
Ngài chữa lành những ai cần được cứu chữa. Ngoài các phép lạ chữa lành thể lý ở đây, Lc biết chắc rằng tất cả mọi người đều “cần” được Chúa Giêsu “chữa lành” (thérapeia, x.12,42 và nhất là Kh 22,2). Ít ra là tất cả những ai có lòng ước ao được cứu rỗi, tất cả những ai không khép kín trong sự công chính riêng của mình, tự cho mình “lành mạnh” (x. 5,31-32; 15,7). Vả lại, không phải chính Chúa Giêsu, qua lời nói và hiện diện của Ngài, đã làm cho con người ý thức rằng họ có những “nhu cầu” đích thực, khi Ngài xuất hiện như là Đấng có thể làm thỏa mãn họ sao (x.10,40-42).
Xem ra Lc đặc biệt nhấn mạnh ý nghĩa thiêng liêng của biến cố. Ông hoàn toàn không thể tìm cách bi thảm hóa tình thế trên bình diện các nhu cầu thể lý. Điều Chúa Giêsu sắp ban vượt trên mọi “nhu cầu” cấp thời và mọi cần thiết thể lý. “Của ăn” Ngài ban không chỉ làm dịu cơn đói vật chất: nó thực sự có giá trị như một dấu chỉ. Trong viễn tượng này, chúng ta có thể quảng diễn lời nhận xét của các tông đồ như sau (các vị này chưa hiểu điều Chúa Giêsu sắp làm cũng như điều Ngài mang đến cho con người): “Tự sức chúng tôi hoặc với tiền bạc, chúng tôi cũng không thể cho toàn dân này điều họ thực sự cần đến….”. Đó không là gì khác ngoài ơn cứu độ, sắp được tiên trưng trong của ăn mầu nhiệm, làm no thỏa và dư tràn này.
2. Ngài đón tiếp, quy tụ đám đông và sẽ biến họ thành một cộng đoàn
Đám đông đã “theo” Chúa Giêsu, và Ngài “đón tiếp” họ. Khi nhấn mạnh đến lòng Chúa Giêsu ưu ái đáp lại niềm mong chờ và tìm kiếm của con người, chắc hẳn Lc muốn đưa ra một mẫu gương cho các nhà truyền giáo mới, cho những ai, kế vị Ngài, có phận sự đem lại cho quần chúng “Lời và Bánh” (x. 9,46-48). Của ăn ấy phải luôn trao ban cho con người và càng phải trao ban hàng ngày cho giáo hội. Chắc hẳn Lc nghĩ đến giáo hội khi ông kết thúc trình thuật với việc đề cập đến thức ăn còn dư lại (c.17b)
Thay vì phân tán, đám đông qui tụ lại thành một cộng đoàn dự tiệc: sự kiện này gợi lên hình ảnh Dân mới và bữa tiệc cánh chung, nơi mà theo, lời đã hứa, “các kẻ khó nghèo sẽ được ăn no thỏa” (c.14b)
3. Bánh đích thực làm no thỏa
Hai câu cuối cùng hiển nhiên là cao điểm của trình thuật. Chúng ta không chỉ nói đây chỉ là lời tường thuật của một chứng nhân mục kích tận mắt biến cố trên. Vì khi diễn tả tất cả các cử chỉ của Chúa Giêsu với những từ ngữ giống như lúc Ngài thiết lập Phép Thánh Thể, cộng đoàn tiên khởi chắc chắn đã truyền lại cho chúng ta câu chuyện bánh hóa nhiều theo lối giải thích riêng của họ. Lc còn nhấn mạnh giáo huấn trên khi ông cố ý mô tả các con cá không rõ bằng Mc (ở cuối câu 16 và trong câu 17, ông không còn nói đến cá nữa).
Tất cả các bài chú giải đều đặt song song trình thuật lập phép Thánh Thể với trình thuật bánh hóa nhiều. Nhưng nơi Lc, còn có một điểm song song độc đáo hơn, đó là trình thuật hai môn đệ làng Emmau (Lc 24,13-34)
Sau đây là bản so sánh tổng quát:
| Lc 24,30 | Lc 9,15b-16 | Lc 22,19 |
| (dọc đường, đức Giêsu “nói” và mạc khải chương trình của Thiên Chúa trong Kinh Thánh) | (Nước Thiên Chúa đang ở đó) (c.11b) | (Nước Thiên Chúa được gợi lên trong giai đoạn hoàn thành) (cc.15-16) |
| “và xảy ra là | “…và “ | |
| khi vào bàn với họ | Họ đã cho mọi người ngã mình xuống. | |
| Người cầm lấy bánh | Cầm lấy hai chiếc bánh và hai con cá, | “…đoạn cầm lấy bánh |
| Người ngẩng mặt lên trời | ||
| Chúc tụng | Chúc tụng trên bánh cá | Tạ ơn |
| Rồi bẻ ra | rồi bẻ ra | Người bẻ ra |
| Người trao cho họ | Và ban tiếp cho môn đệ | Và ban tiếp cho môn đệ |
| Để họ thết đãi dân chúng | Để họ thết đãi dân chúng |
Dưới khía cạnh văn chương, những điểm song song chấm dứt ở đây, nhưng chúng ta có thể ghi thêm:
| Lc 24 | Lc 9 |
| Mắt họ mở ra | Phêrô trả lời: (c.20) |
| Và họ nhận biết Người (c.31) | Người là đức Kitô của Thiên Chúa |
| …. Ngay giờ đó, họ ra đi (c.33) | … không được nói với ai điều đó. |
| Đức Kitô phải (c.26;x.c.32:TK) | Con Người phải … (c.22) |
Không cần nhấn mạnh đến các điểm tương đồng đó. Điều làm chúng ta lưu tâm nhất, trong Lc 24, chính là tiến trình của câu chuyện, tiến trình này giúp chúng ta rút ra được ý nghĩa sâu xa của nó: Thánh kinh làm chứng cho Đức Kitô, nhưng chính trong phép Thánh Thể mà con người được đặc biệt được gặp gỡ vị Chúa phục sinh hằng sống và đang hiện diện, và điều đó giúp chúng ta hiệp thông vào niềm tin của các người anh em đầu tiên của chúng ta lúc họ cử hành Thánh thể.
Đối với trình thuật bánh hóa nhiều cũng vậy: lối kết cấu của bản văn là chìa khóa để giải thích nó (x. các điểm vay mượn ở nghi thức lập phép Thánh Thể). Tất cả những gì đáp ứng niềm trông chờ của con người, những gì mà Cựu ước diễn tả qua niềm hy vọng vào Đấng Messia thời cánh chung, “Nước Trời” mà các phúc âm nhất lãm nói tới, tất cả các điều đó đã được ban trong phép Thánh Thể. Không có thể hiểu được điều này nếu không qui chiếu về mầu nhiệm con người Chúa Giêsu, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta” (x. những vấn nạn trước và sau trình thuật này trong Lc 9,7-9 và 9,18-21), về cuộc tử nạn cứu chuộc và về việc Ngài phục sinh (x. những loan báo về cuộc tử nạn trong Lc 9,22tt.31.44-45.51, và cuộc gặp gỡ Herôđê trong Lc 23,8-12, đã được gợi ý trong Lc 9,9).
Vậy không được xem cử chỉ Chúa Giêsu làm đây như chỉ nhằm “loan báo việc thiết lập phép Thánh Thể”. Ngài đã đến giữa chúng ta, ban cho con người lời Ngài như là của ăn, cho họ no thỏa lòng ao ước nhận biết Thiên Chúa, cho họ những dấu chỉ và bảo chứng về điều Ngài mang đến. Ý thức sứ mệnh của mình, Ngài đưa ra những hành động để biểu trưng và đánh dấu bước đầu thực hiện sứ mệnh ấy. Các hành động này tự nhiên được hoàn tất và có ý nghĩa trong Dấu Chỉ và Ân Huệ Tuyệt Hảo là phép Thánh Thể. việc nhập thể được hoàn tất trong việc trao ban Thánh Thể. Sự kiện chúng ta tham dự phép Thánh thể giả thiết chúng ta đã tin vào mầu nhiệm Đức Kitô, “bánh hằng sống từ trời xuống”. Bài chú giải hay nhất về trình thuật này là “diễn từ bánh hằng sống” của Ga 6.
4. Những điều kiện để được tham dự vào bữa “tiệc” này
Đây là điểm cuối cùng Lc làm nổi bật. Phần tiếp nối trong trình thuật bánh hóa nhiều gần giống với “diễn từ sau tiệc ly” (so sánh 9,18-50 với 22,21-38).
Lc không chịu trích nguyên văn một vài đoạn của Mc. Lối kết cấu của ông có một chủ đích riêng. Ông đã cố ý trình bày một đàng thập giá và vinh quang của ngày phục sinh và đàng khác những lời hứa và những yêu sách để sống đời môn đệ trong hai lần ông gợi lên trung tâm điểm của đời sống Kitô hữu (phép Thánh Thể, bảo chứng đầu tiên của bữa tiệc thiên sai).
Thật thế, các biến cố sắp xảy ra ở Giêrusalem đã được minh xác rõ ràng hơn; bóng thập giá đau thương, việc vượt qua cái chết để đến vinh quang, đã hiện ra rất rõ. Được liên kết với hành động của Chúa Giêsu, các môn đệ phải dấn thân vào một giai đoạn mới và khó khăn trong ơn gọi của mình. Việc biến hình sẽ đưa họ đi sâu vào mầu nhiệm ấy. Các đám đông “theo” Chúa Giêsu (9,11) và tham dự bữa ăn Ngài ban có ý thức đầu đủ nội dung của từ ngữ “đến theo Ngài” (c.23) không? Chính các môn đệ sẽ được dậy về điều đó.
Trong kiểu nói rất giống kiểu nói ngày thứ năm Tuần Thánh (x.22,21-38), chúng ta thấy ở đây trình bày cho “mọi người” (c.23) hay cho nhóm “môn đệ” (cc.43b.46-49) những đòi hỏi để dấn thân theo Đức Kitô: liêm kết toàn vẹn trong đức tin, phục vụ anh em trong khiêm tốn, trung thành với Chúa mỗi ngày. Cần phải đánh mất sự sống mình vì Chúa Kitô, phải vác thập giá mình mỗi ngày và theo Ngài trên con đường dẫn tới thập giá, tới vinh quang, tới nước Thiên Chúa.
D/ ĐTGM. Giuse Ngô Quang Kiệt
Máu cần thiết cho sự sống. Thiếu máu nhiều bệnh nhân sẽ khó sống. Hiến máu đã cứu được nhiều người thoát chết. Hiến máu là tặng ban sự sống. Đó là hình ảnh cuộc hiến mình của Đức Kitô trên thập giá. Trong bữa tiệc ly, Đức Kitô cho biết Người sẽ đổ máu ra để cứu thế giới khi Người cầm chén rượu và nói: “Tất cả các con hãy cầm lấy mà uống. Này là chén Máu Thầy, Máu giao ước mới, sẽ đổ ra cho các con và mọi người được tha tội”. Máu để cứu sống, máu để thiết lập giao ước, máu để tha tội, tất cả những ý nghĩa này đã được tiên báo trong Cựu ước.
Máu để cứu sống được diễn tả bằng hình ảnh con Chiên Vượt Qua. Để cứu dân Do Thái ra khỏi ách nô lệ Ai Cập, Chúa truyền cho người Do Thái giết một con chiên còn trong sạch, lấy máu bôi lên cửa. Đêm hôm ấy, thiên thần Chúa đến trừng phạt người Ai Cập, nhà nào có máu chiên bôi trên cửa sẽ được cứu thoát. Để tưởng niệm việc được cứu sống và được giải thoát khỏi ách nô lệ Ai Cập, từ đó, hằng năm vào đúng ngày ấy, người Do Thái vẫn giữ tập tục giết chiên mừng lễ. Lễ đó gọi là lễ Vượt Qua. Con chiên bị giết gọi là con chiên Vượt qua. Khi hiến mình đúng vào dịp lễ Vượt Qua, Đức Giêsu trở thành Chiên Vượt Qua mới. Máu Người đổ ra cứu linh hồn ta khỏi nô lệ tội lỗi và khỏi chết. Các thánh Giáo phụ cắt nghĩa rằng: Miệng ta là cửa linh hồn. Người rước Mình Máu Thánh Chúa vào miệng cũng như bôi máu chiên lên cửa nhà, sẽ được cứu sống và được giải thoát khỏi nô lệ tội lỗi.
Máu giao ước được diễn tả qua nghi lễ ông Môsê cử hành dưới chân núi Sinai. Bài đọc thứ nhất hôm nay thuật lại: “Ông Môsê sai các thanh niên trong dân Israel tiến dâng những lễ toàn thiêu, và ngả bò tơ làm lễ hiệp thông tế Chúa. Ông lấy một nửa phần máu, đổ vào những cái chậu, còn nửa kia thì rảy lên bàn thờ. Ông lấy cuốn sách giao ước đọc cho dân nghe. Họ thưa: Tất cả những gì Chúa đã phán, chúng tôi sẽ thi hành và sẽ tuân theo. Bấy giờ, ông Môsê lấy máu rảy trên dân và nói: Đây là máu giao ước Chúa đã lập với anh em”. Đó là giao ước cũ hay là Cựu ước.
Tại Việt Nam cũng như tại các nước Á Đông có tục “uống máu ăn thề”. Khi muốn giao kết với nhau, mỗi người lấy một chút máu của mình hòa chung vào một chén rượu. Sau đó mọi người chia nhau cạn chén. Việc uống máu ăn thề nói lên sự đồng tâm nhất trí. Những người cùng uống chung chén rượu pha máu trở nên ruột thịt với nhau, cùng sống cùng chết với nhau. Đức Giêsu đổ máu ra để lập một giao ước mới giữa loài người với Thiên Chúa. Máu Đức Giêsu giao hòa con người với Thiên Chúa và con người với nhau. Máu giao ước đó làm cho con người trở thành con cái ruột thịt của Thiên Chúa và trở nên anh em ruột thịt với nhau. Đó là máu giao ước.
Máu để tha tội được dùng nhiều trong Cựu ước. Khi dâng lễ đền tội, người ta cũng xả thịt một con vật dâng cho Thiên Chúa. Thày cả lấy máu con vật vảy lên tội nhân để ban ơn tha tội. Khi ta rước Mình Máu Thánh Chúa, ta cũng được tha tội vì Máu Chúa không vảy lên thân xác, nhưng vảy vào linh hồn ta.
Những ý nghĩa mà máu súc vật trong Cựu ước tượng trưng nay được hoàn thành viên mãn trong Máu Đức Kitô.
Nhân loại đang rên xiết trong ách nô lệ đã được Người giải thoát. Nhân loại đang xa lìa Thiên Chúa và bất hòa với nhau đã được Người giao hòa thành một gia đình thương yêu thuận hòa, sống chết có nhau. Nhân loại đang sống trong tội lỗi được Máu Người tẩy sạch mọi vết nhơ.
Chúng ta được ân phúc dường ấy là nhờ Người đã tự hiến mạng sống vì ta. Dòng Máu Người đổ ra đến đâu đem lại sự sống đến đấy. Dòng Máu Người lan tới đâu thì ban ơn tha tội đến đấy.
Mừng lễ Mình Máu Thánh Chúa, ta hãy cảm tạ tình yêu vô biên của Người đã hiến mình, đổ máu để cứu chuộc ta.
Mừng lễ Mình Máu Thánh Chúa, ta hãy đáp lại tình yêu của Người bằng cách siêng năng đến lãnh nhận và siêng năng đến thờ lạy Đức Giêsu ngự trong phép Thánh Thể.
Mừng lễ Mình Máu Thánh Chúa, ta hãy noi gương Người, biết quên mình, hiến thân phục vụ đồng loại.
KIỂM ĐIỂM ĐỜI SỐNG
1) Bạn có tham dự Thánh lễ và chịu lễ sốt sắng không?
2) Mỗi khi chịu lễ, bạn có cảm nghiệm được Đức Giêsu ngự trong bạn không?
3) Yêu mến Chúa trong phép Thánh Thể, bạn có muốn nên giống Người, biết hiến thân phục vụ đồng loại không?
4) Trong Kinh Thánh, máu có những ý nghĩa nào?














