Sau đó, Chúa ban cho Phanxicô một nguyện ước về sự cứu rỗi các linh hồn. Ngay lập tức Phanxicô khiêm tốn thưa: “Lạy Chúa, mặc dù con khốn nạn và tội lỗi, con cầu xin cho tất cả những người ăn năn và thú tội, đến viếng nhà thờ này, sẽ nhận được ơn tha thứ rộng rãi và quảng đại, để họ được tha tất cả mọi tội lỗi.”
“Hỡi tu sĩ Phanxicô, điều con xin thật tuyệt vời – Chúa trả lời -, con còn xứng đáng với những diệu kỳ diệu và lớn lao hơn nữa. Vì vậy, Ta chấp nhận nguyện ước của con, nhưng với điều kiện con phải xin xác nhận từ vị Đại diện của Ta ở trần gian, về đặc ân này”.
Ngay lập tức Phanxicô đi trình diện với Đức Giáo hoàng Honorius III hiện đang có mặt ở Perugia trong những ngày đó và thưa với vị Đại diện của Chúa về linh kiến mình vừa nhận được. Đức Giáo hoàng đã chăm chú lắng nghe và sau một vài giây phút phân định khó khăn, ngài đã chấp thuận và nói: “Con muốn ân xá này trong bao nhiêu năm?” Phanxicô nhanh nhảu trả lời: “Thưa Đức Thánh Cha, con không xin năm tháng, nhưng con xin các linh hồn”. Ngập tràn hạnh phúc, Phanxicô lao nhanh về phía cửa ra, nhưng Đức Giáo hoàng gọi: “Ô kìa, con không cần chứng thư của ta hay sao?” Và Phanxicô: “Thưa Đức Thánh Cha, lời của Cha là đủ đối với con! Nếu ân xá này là công việc của Thiên Chúa, thì Người sẽ thực hiện công trình của Người. Con không cần bất cứ bằng cớ nào cả; chứng thư là Đức Trinh Nữ Maria rất thánh, Chúa Kitô-công chứng viên và các Thiên thần-chứng nhân”. Một vài ngày sau, trước sự chứng giám của các Đức Giám mục miền Umbria và những người tập trung tại Porziuncola, Phanxicô nói trong đầm đìa nước mắt: “Các anh chị em quý mến của tôi, tôi muốn gửi tất cả mọi người lên Thiên đàng!” (Trích từ “Il Diploma di Teobaldo”, FF 3391-3397).
(Nguồn:https://www.sanfrancescopatronoditalia.it/notizie/religione/il-perdono-di-assisi-2019-46114).