“Ai thực hiện ý Chúa Cha, sẽ được vào nước trời”.
Bài Ðọc I: Is 26, 1-6
“Dân công chính biết giữ sự trung tín, hãy tiến vào”.
Trích sách Tiên tri Isaia.
Ngày ấy, trong đất Giuđa, người ta hát khúc ca này: Sion là thành trì kiên cố của chúng ta, có tường thành và hào luỹ che chở, hãy mở cửa, và dân công chính biết giữ sự trung tín, hãy tiến vào. Sự sai lầm cũ đã qua đi, Chúa sẽ bảo tồn sự hòa bình. Sự hòa bình, vì chúng ta trông cậy nơi Chúa.
Hãy trông cậy Chúa đến muôn đời, trông cậy Chúa, Ðấng quyền năng mãi mãi. Vì Người triệt hạ dân ở nơi cao, và hạ thấp những thành trì danh tiếng, Người hạ nó sát đất, chà đạp nó thấu bụi tro. Bàn chân người nghèo khó bước đi, và kẻ bần cùng sẽ đạp trên nó.
Ðáp Ca: Tv 117, 1 và 8-9.19-21.25-27a (Đ. c.26a)
Ðáp: Nguyện xin Chúa tuôn đổ phúc lành cho người tiến vào đây nhân danh Chúa.
Xướng: Hãy tạ ơn Chúa vì Chúa nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương. Ẩn thân bên cạnh Chúa Trời, thì hơn tin cậy ở người trần gian. Cậy vào thần thế vua quan, chẳng bằng ẩn náu ở bên Chúa Trời.
Xướng: Xin mở cửa công chính cho tôi để tôi vào tạ ơn Đức Chúa. Đây là cửa dẫn vào nơi Chúa ngự, chỉ những người công chính mới được qua. Lạy Chúa, con xin tạ ơn Ngài vì đã đáp lời con và thương cứu độ.
Xướng: Lạy Chúa, xin ban ơn cứu độ, lạy Chúa, xin thương giúp thành công. Nguyện xin Chúa tuôn đổ phúc lành cho người tiến vào đây nhân danh Chúa. Từ nhà Chúa, chúng tôi chúc lành cho anh em. Đức Chúa là Thượng Đế, Người giãi sáng trên ta.
Alleluia: Is 40, 9-10
Alleluia, alleluia! – Hỡi người giảng tin mừng, hãy mạnh dạn cất lớn tiếng: Này Chúa là Thiên Chúa sẽ đến trong sức mạnh. – Alleluia.
Tin Mừng: Mt 7, 21. 24-27
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mátthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Không phải tất cả những ai nói với Ta, “Lạy Chúa, lạy Chúa!”, là được vào nước trời, nhưng chỉ có người thực hiện ý Cha Ta ở trên trời, kẻ ấy mới được vào nước trời.
“Vậy ai nghe những lời Ta nói đây và đem ra thực hành, thì giống như người khôn ngoan, đã xây nhà mình trên đá; mưa có đổ xuống, nước có tràn vào, gió bão có thổi đến và lùa vào nhà đó, nhà vẫn không sập, vì nhà ấy được xây trên nền đá. Và hễ ai nghe những lời Ta nói đây mà không đem ra thực hành, thì giống như người ngu đần, xây nhà mình trên cát, khi mưa sa nước lũ, gió thổi và lùa vào nhà đó, nhà sẽ sập và sẽ trở nên đống hoang tàn”.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
ĐÁNH TRỐNG BỎ DÙI
“Không phải bất cứ ai thưa với Thầy: ‘Lạy Chúa! Lạy Chúa!’ là được vào nước Trời cả đâu! Nhưng chỉ ai thi hành ý muốn của Cha Thầy là Đấng ngự trên trời, mới được vào mà thôi.” (Mt 7,21)
Suy niệm: Co một cách hiểu thành ngữ “đánh trống bỏ dùi”, theo đó “dùi” là những tiếng trống lẻ theo sau hồi trống dài. Gọi là “lẻ” nhưng những “dùi” này rất quan trọng vì nó giúp phân biệt các mệnh lệnh khác nhau. Như “ba hồi chín dùi” là họp toàn dân, trong khi “ba hồi ba dùi” nghĩa là có cha về dâng thánh lễ. Vậy “đánh trống bỏ dùi” là chỉ đánh những trống hồi, còn bỏ không đánh những tiếng trống lẻ theo sau. Nó ám chỉ cung cách làm việc thiếu chu đáo, thiếu tinh thần trách nhiệm, không làm đến nơi đến chốn, nửa làm nửa không. Theo cách hiểu này, cũng là “đánh trống bỏ dùi” nếu chỉ nói tin Chúa mà lại không sống đức tin ấy. Chúa Giêsu cho biết đức tin ấy không thể đem lại ơn cứu rỗi: “Không phải bất cứ ai ….”
Mời Bạn: Tin trong lời mà không tin trong đời, người ta mắc phải căn bệnh “đánh trống bo dùi” với các triệu chứng: nói mà không làm, nói nhiều làm ít, nói hay làm dở, làm nửa vời bỏ dở dang. Khi Chia Sẻ Lời Chúa, ta mắc bệnh này khi chỉ đề ra những lý giải thật hay mà không hoán cải đời sống, không thực thi Lời Chúa. Nó biến việc chia sẻ Lời Chúa thành giờ lý thuyết suông, bày biện những “ngôn từ” vô bổ.
Chia sẻ: Nhiều lần các bạn đã sống Lời Chúa trong đời thường của bạn. Xin chia sẻ cho nhau một trường hợp bạn thấy ý nghĩa nhất, đánh động bạn nhất.
Sống Lời Chúa: Làm một việc hy sinh (tránh một dịp tội, bớt một chầu rượu, nhịn một điếu thuốc, một lời nói chua cay…) để sống tinh thần Mùa Vọng.
Cầu nguyện: Hát: “Gặp gỡ Đức Kitô”.
B/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
PHẢI THỰC HÀNH LỜI CHÚA
1. Đức Giêsu đưa ra nguyên tắc để đo lường sự hoàn thiện của người môn đệ để xứng đáng vào Nước Trời, đó là “Thi hành ý muốn của Thiên Chúa”. Điều này chứng tỏ Đức Giêsu đòi hỏi phải sống, phải làm, phải thực hiện trong đời sống, chứ không chỉ biết, chỉ hiểu và nói suông ngoài môi miệng: lời nói phải đi đôi với việc làm.
2. Muốn thực thi Lời Chúa, trước hết phải yêu mến Lời Chúa, lắng nghe, học hỏi và suy niệm: nghe Lời Chúa với tấm lòng ngưỡng mộ và đơn sơ như đám dân lành đơn sơ, chất phác theo Chúa khắp nẻo đường Palestina. Học hỏi Lời Chúa như Maria ở Betania, ngồi bên chân Chúa, lắng nghe để múc lấy nguồn an vui và ơn soi sáng. Suy niệm Lời Chúa như Đức Mẹ đã kính cẩn ghi nhớ và suy nghĩ trong lòng để biết thánh ý của Thiên Chúa.
3. Thứ đến phải hiểu Lời Chúa, càng ăn sâu vào lòng, Lời Chúa càng phát triển và càng thêm sức mạnh cho tâm hồn. Rồi phải tin Lời Chúa, vì Lời Chúa là kho tàng sự thật, trong đó có nhiều mầu nhiệm vượt trên và ngoài lý trí cũng như sự hiểu biết của con người. Cho nên, cần phải có lòng tin mới chấp nhận được những mầu nhiệm ấy.
4. Sau hết, không những phải lắng nghe, phải hiểu, phải tin mà còn phải thực hành Lời Chúa. Bởi vì Lời Chúa, dù có tốt đẹp và quí giá đến đâu mà không thực hành thì cũng vô dụng. Đức Giêsu cho chúng ta thấy điều đó qua hình ảnh của hai người xây nhà mà Chúa gọi là người khôn và người dại.
5. Nhằm diễn tả giá trị của việc thực thi Lời Chúa để được vào Nước Trời, và để được gọi là hoàn thiện, Đức Giêsu đã ví với việc xây nhà. Xây dựng nhà cửa là một công việc hết sức quan trọng và được tượng trưng cho việc xây dựng cuộc đời. Điều này đã được thánh Gioan diễn tả: ”Và thế gian đang qua đi cùng với đam mê của nó, còn kẻ làm theo ý Thiên Chúa thì lưu tồn vạn đại” (1Ga 2,17).
Như vậy, Đức Giêsu có ý nói với thính giả vừa nghe bài giảng trên núi của Chúa để xác định rằng người môn đệ nghe Lời Chúa giảng mà đem ra thực hành, thì xứng đáng là người khôn ngoan, biết lo cho đời sống hạnh phúc và phải coi những người như vậy là người khôn khéo, biết đặt nền móng vững chắc mà xây dựng nhà, dù mưa to gió lớn không làm đổ được tòa nhà thiêng liêng ấy, vì xây trên sự thực hành giáo huấn của Chúa. Nếu chỉ nghe mà không tuân giữ thì người đó là kẻ dại dột, như kẻ xây dựng nhà cửa trên bãi cát, khi có mưa to gió lớn, tức là khi gặp thử thách, thì tòa nhà thiêng liêng của họ bị sụp đổ (Mỗi ngày một tin vui)
6. Trong cuộc sống phải làm sao cho tri và hành phải đi đôi với nhau như người ta thường nói: tri hành đồng nhất. Ta biết là thuốc tốt cho sức khỏe, nhưng không chịu uống thì cũng chẳng ích lợi gì, dự án có tuyệt vời mà không thực hiện trong thực tế thì cũng kể bằng không. Lúc nào cũng hứa mai tôi sẽ nên thánh, mốt tôi sẽ giữ đạo… Nhưng chẳng bao giờ thực hành thì cũng vô ích.
7. Bài Tin mừng hôm nay dạy cho ta biết thế nào là tồn tại vững chắc thật. Nếu người ta chỉ nói, chỉ hô hào, chỉ đọc kinh, chỉ la ó phản đối bất công, chỉ tố cáo giả hình thì người ta đã xây nhà trên cát. Chỉ nói xuông không đủ làm nền móng vững chắc cho đời sống. Phải hành động, phải sống thực với lời cầu nguyện, phải sống công bằng và thực thi bác ái. Phải thực hiện như thế mới thực sự xây nhà trên đá.
8. Truyện: Giác ngộ đích thực.
R. Khrisna, nhà thần bí Ấn độ có kể câu chuyện như sau: một ông vua nọ có thói quen mỗi ngày nghe một đoạn trong kinh Bagavad Gita. Người phụ trách việc đọc kinh này là một nhà sư đạo đức, thông thái. Cứ mỗi lần đọc xong một đoạn kinh, ông lại dùng đến kiến thức uyên bác của mình để giải thích cho vua nghe. Và ngày nào ông cũng đặt câu hỏi:
– Bệ hạ có hiểu những gì thần vừa dẫn giải không?
Nhưng lần nào nhà vua cũng chỉ trả lời:
– Khanh nên hỏi điều đó với khanh trước đã.
Ngày nọ, giữa lúc đọc kinh, ông bỗng được giác ngộ và nhận ra tất cả mọi sự đều là hão huyền. Thế là nhà sư quyết từ bỏ mọi sự và lên đường bắt đầu cuộc sống của một người hành khất. Trước khi ra đi, ông nói với nhà vua:
– Tâu bệ hạ, thế là cuối cùng, hạ thần đã hiểu được… – Giác.
C/ Lm. Phaolô Vũ Đức Vượng
Sau khi một cơn bão đi qua thành phố, người ta ngạc nhiên khi thấy những căn nhà sụp đổ lại là những công trình mới xây chưa được bao lâu. Còn những công trình xưa lại hiên ngang đứng vững. Cũng có khi sau một cơn dông, một cây còn xanh bỗng nhiên ngã đổ. Người ta lại gần và thấy ruột của cây đã bị mục từ lâu. Dông bão làm lộ ra sự thật, vén mở chân tướng.
Đời con người cũng vậy, tránh sao khỏi những dông tố. Ai cũng mong xây căn nhà đời mình cho kiên cố vững vàng, đứng được trước bão táp phong ba. Nhà càng cao, nền càng phải chắc chắn. Xây trên cát hay trên đá cho thấy ai dại, ai khôn.
Chúa Giêsu dạy các môn đệ biết thế nào là xây đời mình trên đá. Đó là đem ra thực hành những lời Thầy dạy mà họ đang nghe trong Bài Giảng trên núi. Sống lời Thầy dạy là chọn đi vào con đường hẹp, ít người đi, với những thách đố và thiệt thòi, những hiểm nguy và nhục nhã. Chỉ ai dám sống như thế mới đứng vững khi dông bão bất ngờ ập tới. Lúc ấy người bị coi là ngu vì sống lời Thầy, mới lộ ra là người khôn.
Chúng ta đang sống trong Mùa Vọng, mùa ngóng đợi Nước Chúa đến. Đây là thời gian thuận tiện để suy nghĩ về cái nền của căn nhà mình, cái nền của những công trình ta đang đầu tư xây dựng. Có khi chúng ta thấy nó sao quá mong manh. Chúng ta không đợi đến lúc dông bão mới gia cố nền móng.
Cuộc sống hôm nay xem ra có vẻ ổn định hơn ngày xưa. Nhưng thật ra số phận con người hôm nay bấp bênh hơn nhiều. Chỉ một sai sót nhỏ thôi là kéo theo phá sản, vỡ nợ. Chỉ một tính toán sai của một ngân hàng thôi cũng kéo theo cả thế giới bị khủng hoảng kinh tế. Chỉ một tranh chấp nhỏ cũng có thể làm bùng lên một cuộc chiến tranh.
Hãy xây tương lai của đời mình trên nền đá là Lời Chúa, nhờ đó những công trình của chúng ta trở thành vĩnh cửu.
D/ Lm. Phaolô Phạm Công Phương
Cả thế giới đều phải kiêng nể người Mỹ vì người Mỹ đã nói là làm. Nhưng người Mỹ lại sợ người Nhật vì người Nhật làm rồi mới nói. Người Nhật lại sợ người Trung Quốc, vì Trung Quốc không nói mà làm. Người Trung Quốc lại sợ chú láng giềng phía Nam, vì hắn nói một đàng làm một nẻo. Bài Tin Mừng hôm nay khẳng định với chúng ta, những người đi theo Chúa, chỉ những ai thi hành ý muốn của Chúa Cha là đấng ngự trên trời, mới được vào Nước Trời. Tìm kiếm và thực thi thánh ý Thiên Chúa phải là con đường số một đối với những ai là môn đệ Chúa Kitô.
Vậy chúng ta chọn con đường dài nhất hay con đường ngắn nhất ?
Dân tộc Ấn độ là dân tộc đã có nền văn minh rất cổ xưa. Họ đã có hai câu hỏi đáp như sau khiến chúng ta phải suy nghĩ:
Hỏi cái gì dễ nhất trên đời? –Thưa cái dễ nhất trên đời là dạy bảo người khác.
Hỏi cái gì khó nhất trên đời? –Thưa cái khó nhất trên đời là thi hành điều mình dạy bảo.
Suy gẫm một chút, có thể chúng ta sẽ thấy lý thuyết và thực hành xa nhau lắm, rất cần những mẫu gương “dám nói, dám làm”; biết vui, biết cười, biết chia sẻ chân lý tình yêu thương, mà chúng ta đang thừa hưởng, như cha ông ta vẫn dạy con cháu: “Nói chín thì nên làm mười. Nói mười làm chín kẻ cười người chê”.
Rõ ràng giáo dục ở gia đình, ở học đường, không ai lại dạy sự gian dối, nói ngoa nói khoác. Thế nhưng, “nói nhiều, làm ít”, nói lấp liếm để che dấu sự thật đang là một căn bệnh khá phổ biến trong xã hội chúng ta. Từ quan lớn đến quan bé đều hứa nhiều, mà làm chẳng bao nhiêu. Ngay trong gia đình hay trong cộng đoàn, cũng thiếu đi gương sáng khi lời nói không nhất quán với việc làm. Ngoài xã hội, người ta dễ dàng thất tín, thất hứa khi cái lợi chẳng còn, thì người ta sẵn sàng “nói một đàng làm một nẻo” để an toàn cho bản thân. Tình trạng ngôn hành bất nhất, lạm dụng chức quyền, sống thiếu gương mẫu thường xảy ra nơi những người có trách nhiệm, có chức quyền. Bệnh khoe khoang lúc nào cũng có và thường biểu hiện: nói hay mà không làm được.
Sau cùng, nền móng đời sống Kitô hữu của chúng ta là gì?
Nói như bài Tin Mừng hôm nay, nền móng đời sống Kitô hữu là phải xây nhà trên đá vững chắc, chứ không phải trên cát dễ lún. Đời sống chúng ta hệ tại ở chỗ bước theo Chúa Kitô trên con đường thập giá. Chúng ta không có con đường nào khác ngoài con đường thập giá mà Chúa Kitô đã bước đi. Thập giá là những thanh ngang, thanh dọc bắt chéo nhau, tạo nên sự cản trở nào đó. Thập giá là cái mà chúng ta không chờ, không đợi mà nó vẫn đến, hoặc thập giá lá cái ta chờ đợi, nhưng chờ mòn con mắt mà nó vẫn không đến. Đó là điều chúng ta phải mang, phải vác mỗi ngày mà đi theo Chúa. Đó là cách thức lắng nghe và thực hành Lời Chúa được ví như người xây nhà trên đá, dù mưa sa nước cuốn, nhà ấy cũng không sụp đổ.
Đây là thời gian thuận tiện để suy nghĩ về cái nền móng của căn nhà mình. Chúng ta không đợi đến lúc giông bão mới gia cố nền móng. Căn nhà của mình có đứng vững hay không là nhờ đời sống đức tin của mỗi tín hữu. Nếu cuộc đời mỗi người biết thi hành ý Chúa, thì họ sẽ trở thành người có ích với cộng đồng, khi sống dấn thân phục vụ vì lợi ích tha nhân.
Khởi đầu chúng ta đã đặt ra 2 câu hỏi cái gì dễ nhất và cái gì khó nhất, thì bây giờ thêm 2 câu hỏi nữa: Cái gì dài nhất và cái gì ngắn nhất? Con đường ngắn nhất là con đường từ cái đầu đến cái miệng, còn con đường dài nhất là từ cái đầu đến bàn tay. Từ lúc nghĩ tưởng hay dẫn giải đến lúc thực hành là cả một khoảng cách xa vời vợi. Chúng ta hãy cầu nguyện cho nhau biết thực hành Lời Chúa vì thế giới hôm nay cần chứng nhân hơn thầy dạy.




