“Khi anh em vào bất cứ nhà nào, thì ở lại đó và cũng từ đó mà ra đi”
(Lc 9,4).
Bài Ðọc I: (Năm I) Esd 9, 5-9
“Thiên Chúa không bỏ rơi chúng tôi trong cảnh nô lệ”.
Trích sách Esdra.
Tôi là Esdra, khi dâng lễ tế ban chiều, tôi vùng dậy khỏi cơn âu sầu, áo trong áo ngoài đều rách hết, tôi quỳ gối xuống, giơ tay lên Chúa là Thiên Chúa tôi mà thưa rằng: “Lạy Chúa, con hổ ngươi thẹn thuồng không dám ngước mặt lên cùng Chúa: vì những sự gian ác của chúng con chồng chất trên đầu chúng con, và tội lỗi chúng con cao lên tới trời. Kể từ thời cha ông chúng con cho tới ngày nay, tội lỗi chúng con đã quá nhiều, và vì sự gian ác của chúng con, nên chúng con, vua chúa, tư tế của chúng con, bị trao vào tay vua các dân ngoại, bị gươm đao, bị lưu đày, bị cướp bóc và bị thẹn mặt như ngày nay.
“Và hiện giờ đây, Chúa vừa tạm ban cho chúng con một chút lòng thương xót, là để cho chúng con sống sót phần nào, và cho chúng con một nơi ẩn náu trong chốn thánh của Chúa, để soi sáng mắt chúng con, và ban cho chúng con một chút sự sống trong cảnh nô lệ của chúng con, vì chúng con là nô lệ mà Thiên Chúa không bỏ rơi chúng con trong cảnh nô lệ, nhưng Chúa đã khiến các vua Ba-tư thương xót chúng con, mà cho chúng con còn sống để chúng con xây cất nhà Thiên Chúa chúng con, tu bổ những nơi hoang tàn, và cho chúng con một chỗ ở trong xứ Giuđêa và tại Gierusalem”.
Ðáp Ca: Tb 13, 2. 3-4. 6. 7. 8.
Ðáp: Lạy Chúa, Chúa cao cả muôn đời (c. 1b).
Xướng: Chúa trừng phạt, rồi lại tha thứ. Chúa đẩy xuống âm phủ, rồi lại đem ra; và không một ai thoát khỏi tay Chúa.
Xướng: Bởi vì thế, Chúa đã phân tán các ngươi giữa các dân tộc không nhìn biết Chúa, để các ngươi tường thuật các việc kỳ diệu của Người, để các ngươi làm cho họ biết rằng ngoài Người ra, không có Thiên Chúa toàn năng nào khác.
Xướng: Hãy ngắm nhìn những việc Chúa làm cho chúng ta, hãy tuyên xưng Người với lòng cung kính và run sợ, hãy suy tôn vua muôn đời trong những việc làm của các ngươi.
Xướng: Tôi tuyên xưng Người nơi tôi bị lưu đày, vì Người tỏ ra uy quyền trước dân phạm tội.
Xướng: Hỡi tội nhân, hãy sám hối ăn năn, hãy thực hiện sự công chính trước mặt Thiên Chúa, hãy tin rằng Người tỏ lòng từ bi với các ngươi.
Bài Ðọc I: (Năm II) Cn 30, 5-9
“Xin chớ để con ăn mày và cũng đừng để con giàu có: xin chỉ ban cho con ăn dùng vừa đủ”.
Trích sách Châm Ngôn.
Mọi lời Thiên Chúa như luyện trong lửa, là thuẫn che chở kẻ nương tựa vào Người. Ngươi chớ thêm điều gì vào lời Chúa, kẻo ngươi bị trách cứ và bị coi là kẻ gian dối. Con xin Chúa hai điều này và xin đừng từ chối trước khi con chết: Xin hãy loại xa con sự giả trá và lời gian dối. Xin chớ để con ăn mày và cũng đừng để con giàu có: xin chỉ ban cho con ăn dùng vừa đủ: kẻo khi no đầy, con bị mê hoặc mà chối Chúa rằng: Chúa là ai? Hoặc vì túng thiếu con đi ăn trộm và làm ố danh Thiên Chúa của con.
Ðáp Ca: Tv 118, 29. 72. 89. 101. 104. 163
Ðáp: Lời Chúa là đèn soi tỏ dưới bước chân con (c. 105a).
Xướng: Xin đưa con xa cách con đường gian dối, và rộng tay ban luật pháp của Ngài cho con.
Xướng: Ðối với con, luật pháp do miệng Chúa đáng chuộng hơn vàng bạc châu báu muôn ngàn.
Xướng: Thân lạy Chúa, cho tới đời đời kiếp kiếp, lời Chúa vẫn còn đó như cõi trời cao.
Xướng: Con kiềm hãm con xa mọi điều gian ác, để giữ trọn những lời răn dạy của Ngài.
Xướng: Nhờ huấn lệnh Ngài con trở nên minh mẫn, bởi thế con ghét mọi đường lối gian tà.
Xướng: Con ghét và ghê tởm điều gian dối, con yêu chuộng luật pháp của Ngài.
Alleluia: 1 Ga 2, 5
Alleluia, alleluia! – Ai giữ lời Chúa Kitô, thì quả thật tình yêu của Thiên Chúa đã tuyệt hảo nơi người ấy. – Alleluia.
TIN MỪNG: Lc 9, 1-6
1Đức Giêsu tập họp Nhóm Mười Hai lại, ban cho các ông năng lực và quyền phép để trừ mọi thứ quỷ và chữa các bệnh tật.
2Người sai các ông đi rao giảng Nước Thiên Chúa và chữa lành bệnh nhân. 3Người nói: “Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo. 4Khi anh em vào bất cứ nhà nào, thì ở lại đó và cũng từ đó mà ra đi.
5Hễ người ta không đón tiếp anh em, thì khi ra khỏi thành, anh em hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.” 6Các ông ra đi, rảo qua các làng mạc loan báo Tin Mừng và chữa bệnh khắp nơi.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
TỐI GIẢN CHO VIỆC CẦN THIẾT
Người nói: “Anh em đừng mang gì khi đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc.” (Lc 9,4)
Suy niệm: Chủ nghĩa Tối giản không chỉ là một xu hướng thời trang ngày nay; đó là lối sống thiên về sự giản dị, được nhiều danh nhân như M. Gandhi hay Steve Job ưa chuộng. Họ chú tâm vào những điều thiết yếu, ít màng đến các chi tiết phụ tuỳ, và nhờ đó, dễ đạt thành quả. Chúa Giê-su sai môn đệ lên đường trong cung cách tối giản gần như triệt để: không bao bị, giày dép, không tiền bạc… Tại sao? Cốt để các ông tập trung vào chuyện cần thiết là rao giảng Nước Trời và chữa lành bệnh nhân (x. Câu 2). Việc rao giảng & chữa lành ấy phải chiếm vị trí số một trong sứ mạng người môn đệ, là lý do giúp vượt qua những lôi cuốn như vật chất, tiền bạc, thú vui. Các ông phải là cầu nối giữa Thiên Chúa và nhân loại, trao chuyển phúc lành của Người.
Mời Bạn: Bộ phim “Đừng khóc thương tôi, Sudan” về cha Lee Tea Suk, từng lấy đi nước mắt bao người. Sau khi thụ phong, cha rời quê nhà, từ giã danh vọng, tiện nghi đời sống, sang Châu Phi truyền giáo, sống đời thiếu thốn cơ cực, cùng với dân chúng. Tuy nhiên, chính lối sống tối giản đầy chất Tin Mừng ấy lại có sức tỏa lan và thu hút bao người tìm đến với Chúa. Mời bạn suy nghĩ về một “Lee Tea Suk” trong bạn, để bạn cũng được thúc đẩy loan báo Tin Mừng trong chính môi trường mình sống.
Sống Lời Chúa: Bạn ưu tiên cho việc chia sẻ niềm vui Tin Mừng với người mà bạn gặp gỡ trong ngày.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, ước mơ của Chúa là mọi người nhận biết Tin Mừng Nước Trời. Xin giúp con khao khát nói về Chúa, làm chứng cho Ngài trong cuộc đời con. Amen.
RAO GIẢNG TAY KHÔNG
“Anh em đừng mang gì đi đường.” (Lc 9,3)
Suy niệm: Các môn đệ được mời gọi bước theo Thầy, ở với Thầy, làm việc và chứng kiến Thầy thi hành sứ vụ rao giảng, chữa bệnh. Hôm nay Đức Giê-su lại sai nhóm Mười Hai đi loan báo Tin Mừng, ban cho họ quyền năng kèm theo việc loan báo, cùng với yêu cầu: không mang gì khi đi đường. Tại sao vậy? Thưa, Ngài muốn người môn đệ ra đi tay không, không ỷ lại vào phương tiện mình có, nhưng chỉ lệ thuộc vào quyền năng, lòng yêu thương của Thiên Chúa. Nói cách khác, trong công cuộc loan báo Tin Mừng, Ngài cần con người các môn đệ hơn là các phương tiện bên ngoài. Tác nhân chính trong việc loan báo Tin Mừng là chính con người, đời sống chứng tá của người môn đệ. Vì loan báo Tin Mừng là chia sẻ cảm nghiệm mình gặp gỡ Thiên Chúa như thế nào, trải nghiệm tình yêu Ngài trong đời mình, và muốn cho người khác cũng cảm nhận được điều đó. Điều đánh động, thuyết phục người khác hơn cả là đời sống được biến đổi tận căn của người Ki-tô hữu chứng tá, như lời Đức Phao-lô VI: “Người thời nay tin vào các chứng nhân hơn là thầy dạy, và nếu họ có tin vào thầy dạy là vì các thầy dạy ấy đã là những chứng nhân.”
Mời Bạn: Mỗi hành động, cử chỉ, lời nói, cách cư xử hàng ngày của bạn, dù nhỏ bé, cũng phải được thực hiện với ý thức rằng bạn đang thực hiện sứ mạng loan báo Tin Mừng Nước Trời.
Sống Lời Chúa: Hãy nói một lời chúc tốt đẹp với người mà bạn không thích với ý hướng loan báo Tin Mừng.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin sai chúng con lên đường nhẹ nhàng và thanh thoát, không chút cậy dựa vào khả năng bản thân hay vào những phương tiện trần thế. Xin cho chúng con biết chia sẻ Tin mừng với niềm vui… (Rabbouni)
B/ Lm. Phaolô Vũ Đức Vượng
“Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo.”
Trước bất cứ một cuộc lên đường nào, người ta cũng đều chuẩn bị kỹ càng những hành trang cần thiết; hành trình càng dài thì hành trang càng cần đầy đủ và được tính toán kỹ lưỡng. Thế nhưng Chúa Giêsu, trước khi sai các tông đồ ra đi rao giảng Tin Mừng, Ngài dặn dò các ông: “Đừng mang theo gì…” Ngài muốn các ông hoàn toàn siêu thoát, loại bỏ tất cả những dính bén, ràng buộc để sẵn sàng lên đường, nhanh nhẹn, thanh thoát như chính cuộc sống của Ngài: “Chim có tổ, cáo có hang; còn Con Người không có chỗ tựa đầu”.
Hơn nữa, người tông đồ không mang theo gì là để dành chỗ cho một thứ hành trang không thể thiếu, đó là Tin Mừng mà các ông có sứ mạng rao giảng.
Nhiều người tông đồ thời nay dễ dàng quan niệm rằng không thể truyền giáo thành công, nếu không có tiền, nếu không đủ phương tiện cần thiết như cơ sở khang trang, công cụ hiện đại…!
Tin Mừng hôm nay một lần nữa khẳng định rằng tất cả những điều đó không phải là hành trang tất yếu, nhưng TÌNH YÊU dành cho Chúa và tha nhân chính là động lực. Và Tin Mừng Nước Thiên Chúa là điều mà người tông đồ luôn mang theo để phân phát cho những ai họ được sai đến.
Nếu hôm nay Đức Giêsu sai chúng ta đi, Ngài sẽ bảo ta đừng đem gì? Đâu là những nét đặc trưng của khuôn mặt người tông đồ thế kỷ 21? Đâu là những bệnh tật và nô lệ của con người hôm nay đang cần được chữa lành?
Trong thế giới tiêu thụ, hưởng thụ và thực dụng hôm nay? Xin Chúa cho chúng ta biết sống tinh thần siêu thoát của Tin Mừng để nêu chứng tá về lòng tin tưởng vào Chúa.
C/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
D/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
ĐỨC GIÊSU SAI CÁC TÔNG ĐỒ ĐI GIẢNG
1.Đức Giêsu sai mười hai Tông đồ đi rao giảng Tin mừng để các ông được tham gia vào sứ mạng của Ngài. Đức Giêsu đã ban cho các ông năng lực làm phép lạ, chữa bệnh và quyền phép để xua trừ ma quỉ. Ngài cũng căn dặn các ông nhiều điều trước khi lên đường.
Lời căn dặn của Đức Giêsu phải chăng muốn nói: khi rao giảng phải bỏ hết những đồ dùng, kể cả lương thực ? Thưa không, Ngài chỉ muốn nhấn mạnh rằng, với sứ mệnh loan báo Tin mừng, đừng để vật chất, danh vọng, tình cảm làm chủ mình. Nhưng, phải cậy dựa vào sức mạnh của Thiên Chúa và của Tin mừng thôi.
2.Thiên Chúa hằng chăm lo cho dân của Người. Vì thế, nhiều lần, nhiều cách, Thiên Chúa đã ban cho dân các Tổ phụ, rồi sai các Tiên tri, và thời sau cùng, Người trao ban chính Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời. Khi Đức Giêsu đến, Ngài đã kiện toàn tất cả những gì đã loan báo trước đó, đồng thời, Ngài không ngừng mời gọi những môn sinh của mình tiến bước để cùng Ngài ra đi và tiếp nối sứ mạng cao quý là loan báo Tin mừng đến tận cùng trái đất. Để củng cố lời rao giảng, Đức Giêsu còn trao ban cho các ông năng lực của chính Ngài, để thực hiện các phép là và ban quyền phép để xua trừ ma quỷ.
3.Trước khi đi rao giảng, Đức Giêsu dặn bảo các ông cần có tinh thần siêu thoát: “Anh em đừng mang gì đi đường, đừng mang gậy, bao bị, lương thực, tiền bạc, cũng đừng có hai áo”. Theo đó, Đức Giêsu không bảo các ông phải vô sản, không chủ trương tìm sự thiếu thốn vật chất, nhưng có một giá trị nội tâm, nó giải thoát chúng ta khỏi mọi ràng buộc với của cải trần thế, và mở rộng lòng mình ra trước sự giàu có tinh thần. Đức Giêsu muốn nhấn mạnh rằng, đừng để cho vật chất, danh vọng, tình cảm làm chủ và chi phối mình.
Chúa muốn nhà truyền giáo phải dựa vào ơn Chúa trước khi dựa vào tiền bạc, hãy dựa vào sự trợ giúp của Chúa hơn là sự trợ giúp của phương tiện vật chất. Chính ơn Chúa mới đem lại sự bình an thanh thoát trong tâm hồn. Sự từ bỏ, quên mình hoàn toàn mới chu toàn được sứ vụ rao giảng. Đi truyền giáo mà với đầy rẫy những thứ cồng kềnh vướng bận, thì khó mà toàn tâm toàn ý lo cho sứ vụ, bon chen và ham mê công việc lấn át hết thời giờ cho Chúa (Hiền Lâm).
Lý do của việc truyền giáo. Hội thánh luôn nhận lấy bổn phận và nhiệt tình truyền giáo từ chính tình yêu Thiên Chúa đối với tất cả mọi người: “Vì tình yêu Đức Kitô thôi thúc tôi” (2Cr 5,14). Quả thế, “Thiên Chúa luôn cho mọi người được ơn cứu độ và đạt tới sự nhận biết chân lý” (1Tm 2,4). Thiên Chúa muốn tất cả mọi người được ơn cứu độ nhờ nhận biết chân lý. Trong chân lý có ơn cứu độ. Những ai để cho Thần Chân Lý thúc đẩy thì đã ở trên đường cứu độ. Vì đã được uỷ thác chân lý, Hội thánh phải nắm bắt khát vọng của con người để mang chân lý đến cho họ. Vì tin vào ý định cứu độ phổ quát của Thiên Chúa, nên Hội thánh phải truyền giáo.
4.Loan báo Tin mừng Nước trời là sứ mệnh hàng đầu của Đức Giêsu và của cả Giáo hội, Ngài đã đến trần gian và ở lại 33 năm là để thi hành sứ mệnh này. Kế tiếp Ngài, các người được Ngài mời gọi, đi theo, ở với và rồi được sai đi cũng mang trọng trách ấy cho đến “khi Chúa đến”. Trước tiên, loan báo Tin mừng hệ tại việc “đi”: đi vào giữa lòng đời và đi ra vùng ngoại biên. Loan báo còn là làm chứng, thực hiện những dấu chỉ, trong đó có dấu chỉ chữa trị những vết thương tinh thần và cả thể lý của những kẻ môn đệ Chúa Kitô được sai đến. Lời loan báo, giới thiệu Tin mừng được đón nhận dễ dàng hơn khi có các dấu chỉ yêu thương, hy sinh, quảng đại… kèm theo. Điều này đòi hỏi các môn đệ phải nỗ lực thích nghi, sáng kiến trong sứ vụ. Nói cách khác, để chu toàn sứ mệnh, người môn đệ không thể ở yên một chỗ, nhưng phải di chuyển và đưa ra những kế hoạch cụ thể, thích hợp (5 phút Lời Chúa).
5.Chúng ta có thể rao giảng Lời Chúa bằng lời nói, chữ viết, cử chỉ hay bất cứ phương tiện nào, nhưng phương tiện có tính thuyết phục nhất là đời sống thực tế của chúng ta, chính con người chúng ta là dấu ấn của Thiên Chúa, để người ta trông thấy chúng ta thì đồng thời cũng nhìn ra Chúa. Trong việc phong thánh cho linh mục Gioan Vianney, cha sở xứ Ars, một nhà điều tra phong thánh có hỏi một người trong giáo xứ về đời sống của Ngài, thì người giáo dân ấy chỉ trả lời vỏn vẹn bằng mấy chữ: “Tôi đã trông thấy Thiên Chúa trong một con người”.
Truyện: Chúa sai tôi đi
Sau thế chiến thứ nhất, một linh mục trẻ người Pháp được bài sai đi coi xứ. Tay xách vali, cha mạnh dạn ra đi truyền giáo. Đến nơi chỉ thấy hầm với hố, tường thì đổ. Nhà thờ, nhà xứ, chỉ còn duy nhất một bức tường xiêu vẹo.
Không một chút sờn lòng, cha cùng với các tín hữu tích cực kiến thiết lại ngôi thánh đường đổ nát. Chẳng bao lâu sau, đền thờ vật chất đã hoàn thành khang trang đẹp đẽ. Giờ đây, cha lại tiếp tục xây dựng đền thờ tâm hồn. Nhờ đời sống gương mẫu, cha đã tu sửa lại lòng đạo đức của cả đoàn chiên.
Tuổi cha chưa cao nhưng đã kiệt sức, giữa lúc tình cha con đang mặn nồng, gắn bó. Dầu vậy, nằm trên giường bệnh, cha vẫn thản nhiên vui vẻ. Giờ hấp hối đến, cha nhỏ nhẹ nói với những người chung quanh cha rằng:
– Giờ đây tôi vui mừng vì đã trung thành giữ lời nhủ bảo của thân phụ tôi ngày tôi chịu chức linh mục: “Nay con đã là linh mục của Chúa, cha chỉ cầu mong con ba điều: Thứ nhất, lúc con chết đừng nợ ai xu nào. Thứ hai, khi qua đời con cũng chẳng còn xu nào. Thứ ba, lúc lâm chung con đừng vướng một chút tội nào với Chúa”. Và thế rồi ngài an bình ra đi về với Đấng mình đã trọn đời dâng hiến.