“Người răn bảo các ông: ‘Anh em phải coi chừng,
phải đề phòng men Pha-ri-sêu và men Hê-rô-đê!’”.
(Mc 8,15)
BÀI ĐỌC 1: Gc 1,12-18
Chính Thiên Chúa không cám dỗ ai.
Bài trích thư của thánh Gia-cô-bê tông đồ.
12 Phúc thay người biết kiên trì chịu đựng cơn thử thách, vì một khi đã được tôi luyện, họ sẽ lãnh phần thưởng là sự sống Chúa đã hứa ban cho những ai yêu mến Người.
13 Khi bị cám dỗ, đừng ai nói: “Tôi bị Thiên Chúa cám dỗ”, vì Thiên Chúa không thể bị cám dỗ làm điều xấu, và chính Người cũng không cám dỗ ai. 14 Nhưng mỗi người có bị cám dỗ, là do dục vọng của mình lôi cuốn và dùng mồi mà bắt. 15 Rồi một khi dục vọng đã cưu mang thì đẻ ra tội; còn tội khi đã phạm rồi, thì sinh ra cái chết.
16 Anh em thân mến của tôi, anh em đừng có lầm lẫn. 17 Mọi ơn lành và mọi phúc lộc hoàn hảo đều do từ trên, đều tuôn xuống từ Cha là Đấng dựng nên muôn tinh tú; nơi Người không hề có sự thay đổi, cũng không hề có sự chuyển vần khi tối khi sáng. 18 Người đã tự ý dùng Lời chân lý mà sinh ra chúng ta, để chúng ta nên như của đầu mùa trong các thọ tạo của Người.
ĐÁP CA: Tv 93,12-13a.14-15.18-19 (Đ. c.12a)
Lạy Chúa, hạnh phúc thay kẻ được Ngài giáo huấn.
1/ 12Lạy Chúa, hạnh phúc thay kẻ được Ngài giáo huấn,
được Ngài lấy luật mà dạy dỗ bảo ban.
13aNgài cho họ được bình an trong ngày hoạn nạn.
2/ 14Vì Chúa không ruồng rẫy dân Người,
chẳng bỏ rơi dân Người chọn làm gia sản;
15công lý rồi ra sẽ trở lại pháp đình,
mọi tâm hồn chính trực sẽ tuân theo.
3/ 18Lạy Chúa, khi con nói: “Này chân con lảo đảo”,
tình thương Ngài đã đỡ nâng con;
19lúc ưu tư đầy ắp cõi lòng,
ơn Ngài an ủi khiến hồn con vui sướng.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga 14,23
Ha-lê-lui-a. Ha-lê-lui-a. Chúa nói: Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến với người ấy. Ha-lê-lui-a.
TIN MỪNG: Mc 8,14-21
Anh em phải coi chừng men Pha-ri-sêu và men Hê-rô-đê.
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mác-cô.
14 Khi ấy, các môn đệ Đức Giê-su quên đem bánh theo; trên thuyền, các ông chỉ có một chiếc bánh. 15 Người răn bảo các ông: “Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men Pha-ri-sêu và men Hê-rô-đê!” 16 Các ông mới bàn tán với nhau về chuyện các ông không có bánh. 17 Biết thế, Người nói với các ông: “Sao anh em lại bàn tán về chuyện anh em không có bánh? Anh em chưa hiểu chưa thấu sao? Lòng anh em ngu muội thế! 18 Anh em có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe ư? Anh em không nhớ sao: 19 khi Thầy bẻ năm chiếc bánh cho năm ngàn người ăn, anh em đã thu lại được bao nhiêu thúng đầy mẩu bánh?” Các ông đáp: “Thưa được mười hai.” 20 “Và khi Thầy bẻ bảy chiếc bánh cho bốn ngàn người ăn, anh em đã thu lại được bao nhiêu giỏ đầy mẩu bánh?” Các ông nói: “Thưa được bảy.” 21 Người bảo các ông: “Anh em chưa hiểu ư?”
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
VỮNG TIN VÀO CHÚA
Đức Giê-su răn bảo các môn đệ: “Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men Pha-ri-sêu và men Hê-rô-đê!” (Mc 8,15)
Suy niệm: Nhân vì sự cố các môn đệ vượt biển mà “quên đem theo bánh”, Chúa Giê-su ‘lái’ sang chuyện “đề phòng men Pha-ri-sêu và Hê-rô-đê”; đó là tính kiêu căng, giả hình, nệ luật và lối sống xa hoa, hưởng thụ… là thứ ‘men xấu’ dễ lây lan và tác động xấu lên cộng đoàn, nhất là những người bé mọn. Nhưng các môn đệ mang nặng đầu óc thế tục, chỉ nghĩ đến nhu cầu vật chất mà “quên” rằng Thầy vừa “bẻ năm chiếc bánh cho năm ngàn người ăn” và còn thu được 12 thúng đầy mẩu bánh dư. Đức Giê-su dạy các môn đệ phải biết tín thác vào tình yêu và quyền năng quan phòng của Chúa để mặc lấy tinh thần siêu nhiên hướng về mục đích tối hậu của đời mình là hạnh phúc vĩnh cửu.
Mời Bạn: Lời quở trách của Chúa với các môn đệ hôm xưa, phải chăng cũng là lời trách cứ chúng ta hôm nay khi chúng ta mải lo toan, tính toán chuyện đời mà quên đặt niềm tin tưởng phó thác đời mình cho Chúa? Chúa đã làm bao nhiêu điều để quan phòng chăm sóc cho chúng ta mà chúng ta không nhận biết, không dám phó thác cuộc đời của mình cho Ngài hay sao? Khi cảm nghiệm được sự yêu thương của Chúa, bạn sẽ mạnh dạn loại bỏ loại bỏ tinh thần thế tục và sẵn sàng đặt niềm tín thác vào tình yêu thương và quan phòng của Chúa hơn .
Sống Lời Chúa: Cuối mỗi ngày, bạn dành ít phút cầu nguyện riêng tư để hồi tưởng lại những việc Chúa đã làm cho và đã thương mình, gia đình mình… như thế nào (x. Mc 5,19)
Cầu nguyện: Đọc hoặc hát Tv. 22: “Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi, trên đồng cỏ xanh rì, người cho tôi nằm nghỉ…”
B/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
HÃY TRÁNH MEN BIỆT PHÁI
1.Sau phép lạ hóa bánh ra nhiều, Đức Giêsu xuống thuyền đi với các môn đệ. Nhưng các ông quên mang bánh theo, trong thuyền chỉ có một cái bánh. Dọc đường, Chúa căn dặn các ông cẩn thận lo tránh “men những người biệt phái và Hêrôđê”, tức là lo tránh thói tự mãn, cứng đầu cứng cổ của họ. Nhưng các ông không hiểu ý Chúa muốn nói, mà cứ tưởng là Chúa quở vì không mang bánh theo ăn, nên Chúa trách các ông chậm hiểu kém tin. Chính mắt các ông đã thấy hai phép lạ Chúa hóa bánh ra nhiều cho mấy ngàn người ăn no nê mà còn dư thừa, chính tai các ông đã nghe bao nhiêu lời Chúa dạy mà cũng chưa hiểu chưa tin.
2.Sau phép lạ hóa bánh ra nhiều, Chúa Giêsu ngồi trên thuyền với các môn đệ đi về hướng Betsaida; Người lợi dụng những phút rảnh rỗi để trắc nghiệm phản ứng của các ông về những phép lạ Người đã thực hiện, đặc biệt là phép lạ bánh và cá ra nhiều.
Khi cảnh giác các môn đệ phải tránh men của biệt phái và men của Hêrôđê, Chúa Giêsu có ý ám chỉ đến sự mù quáng và những thành kiến của những nhóm này. Chúa Giêsu đã dùng chữ “men” để nói đến tính kiêu ngạo và thái độ mù quáng ấy. Thế nhưng, các môn đệ đã không hiểu được kiểu nói bóng bẩy ấy, đầu óc các ông còn đầy những bận tâm về vật chất.
3.Từ thời Ai cập cổ đại, người ta đã dùng men để làm bánh mì, làm rượu. Mãi đến năm 1857 nhà khoa học Louis Pasteur mới khám phá ra rằng: men thực ra là một thứ vi sinh vật thuộc loài nấm, âm thầm mọc rễ đâm chồi trong các chất hữu cơ và làm biến chất chúng. Có những loài men hữu ích loài người biết được và sử dụng, nhưng cũng có hàng ngàn thứ men có hại như men chua, men thối làm hư hỏng thức ăn, thậm chí gây nhiễm độc chết người.
Chúa Giêsu cho biết về mặt thiêng liêng cũng có nhiều thứ “men”. Có thứ “men Nước trời” mà người môn đệ Kitô đem thấm nhập vào trong thúng bột thế giới và âm thầm làm nó dậy men. Cũng có thứ men mà Chúa cảnh giác các môn đệ phải coi chừng, phải loại bỏ men biệt phái và men Hêrôđê (5 phút Lời Chúa).
4.“Anh em phải coi chừng, phải đề phòng men biệt phái và men Hêrôđê (Mc 8,15)
Khi xuống thuyền vội vàng, các ông quên mang bánh theo, trên thuyền chỉ có một chiếc thì không đủ cho mọi người. Các ông bàn tán việc đi mua bánh. Nhân dịp này, Đức Giêsu răn dạy các môn đệ hãy dè giữ cho khỏi men người biệt phái và men Hêrôđê.
Như chúng ta đã biết “Men” là hình ảnh những gì gây nên tình trạng biến chất, làm hư hại các chất hữu cơ). Các rabbi coi đó là những những hướng chiều xấu nơi con người. Ngày nay men biệt phái và men Hêrôđê vẫn còn sinh sôi nảy nở trong thời đại của chúng ta. Đó là thói kiêu căng giả hình, đánh mất lòng nhân nghĩa. Đó là “men” thực dụng, nặng về tiền bạc và vật chất, sống hưởng thụ và ích kỷ, men dâm ô, qua sách báo phim ảnh xấu khiến chúng ta vì đam mê chúng mà trở nên lãnh đạm thù nghịch với tình yêu Chúa và ơn cứu độ của Người. Vậy chúng ta đang “say” thứ men nào, “men trần tục” hay “men Kitô”?
5.“Người bảo các ông: “Anh em chưa hiểu ư?”
Câu hỏi này là lời Chúa trách móc các môn đệ. Họ là những người đã chứng kiến những phép lạ Chúa làm, họ đã phân phát bánh hoá nhiều mà họ còn lo lắng để tiếp tế lương thực, trong lúc Chúa Giêsu còn ở bên cạnh họ! Thế nhưng họ đã không ý thức rằng: có Chúa Giêsu ở với họ, là họ có tất cả.
Điều này thật đúng tâm lý chúng ta. Chúng ta dễ dàng chấp nhận rằng: dĩ vãng, Thiên Chúa đã can thiệp cứu giúp chúng ta, ở với chúng ta. Nhưng hiện tại, khi chúng ta gặp khó khăn, gặp thử thách, phản ứng đầu tiên của chúng ta là lo lắng hốt hoảng, nghi ngờ, bối rối, chứ chúng ta có giữ bình tĩnh và tin chắc rằng Chúa vẫn tiếp tục ở với chúng ta không?
6.Truyện: Hãy nhìn ra dấu chỉ của thời đại
Một nhà thám hiểm Tây phương lạc hướng giữa sa mạc. Nguồn lương thực và nước uống đã khô cạn. Ông lê từng bước mệt mỏi trên cát nóng… Thình lình ông nghe tiếng suối róc rách và thấy trước mặt mình một ốc đảo xanh tươi. Thế nhưng, với lối suy nghĩ khoa học của người Tây phương, ông tự nghĩ: “Đây chỉ là một ảo ảnh… trong thực tế trước mắt ta làm gì có nước và cây cối”. Nghĩ như vậy, ông lại tuyệt vọng lê bước… Không bao lâu sau đó, hai người du mục tình cờ đi qua. Họ gặp một xác người. Một người thốt lên “Chỉ còn hai bước nữa là người này đã có thể tới ốc đảo và tha hồ uống nước cũng như thưởng thức những trái ngọt cây lành”.
Tại sao lại có chuyện thế này? Nhưng người bạn lắc đầu giải thích: “Ông ta là người Tây phương. Thế giới của chúng ta đầy ánh sáng và mầu nhiệm, nhưng con người lại dùng bàn tay nhỏ bé của mình để che đậy chúng”.
Thảm trạng của con người thời đại: con người có nhiều kiến thức hơn, nhưng lại dùng bàn tay nhỏ bé của mình để che đậy ánh sáng và mầu nhiệm… con người không còn biết đọc ra những dấu chỉ của thời đại (Mỗi ngày một tin vui).