“Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy,
hay ai đã cho ông quyền làm các điều ấy?”
(Mc 11,28)
BÀI ĐỌC I: Hc 51, 17-27 (Hl 12-20)
“Tôi sẽ tôn vinh Đấng ban cho tôi sự khôn ngoan”.
Trích sách Huấn Ca.
Tôi tuyên xưng, ca ngợi và chúc tụng danh Chúa.
Khi tôi còn trẻ, trước khi tôi đi đó đây, tôi đã công khai tìm kiếm sự khôn ngoan trong khi cầu nguyện. Trước đền thờ, tôi đã xin sự khôn ngoan, và tôi sẽ còn tìm nó cho đến ngày cuối đời tôi. Trước tinh hoa của sự khôn ngoan, như chùm nho hồng, tâm hồn tôi vui sướng: chân tôi bước đi trên đường ngay chính. Từ buổi thanh xuân, tôi đã tìm kiếm nó. Tôi đã lắng tai và nghe tiếng nó. Tôi đã tìm thấy trong tôi sự khôn ngoan cao cả, và nhờ nó tôi đã được tiến triển nhiều. Tôi sẽ tôn vinh Đấng ban cho tôi sự khôn ngoan, vì tôi đã suy niệm để đem nó ra thực hành, tôi đã hăng say làm điều lành và tôi không hổ thẹn. Cùng với sự khôn ngoan, linh hồn tôi đã chiến đấu, và khi hành động, tôi được thêm vững chắc. Tôi đã giơ hai tay lên cao, và đã than khóc, vì đã không biết đến nó. Tôi đã hướng tâm hồn tôi về nó, và tôi đã tìm được nó với tâm hồn trong sạch.
ĐÁP CA: Tv 18, 8. 9. 10. 11
Đáp: Giới răn Chúa chính trực, làm hoan lạc tâm can (c. 9a).
1) Luật pháp Chúa toàn thiện, bồi bổ tâm linh; chỉ thị Chúa cố định, phá ngu kẻ dốt. – Đáp.
2) Giới răn Chúa chính trực, làm hoan lạc tâm can; mệnh lệnh Chúa trong ngời, sáng soi con mắt. – Đáp.
3) Lòng tôn sợ Chúa thuần khiết, còn mãi muôn đời; phán quyết của Chúa chân thực, công minh hết thảy. – Đáp.
4) Những điều đó đáng chuộng hơn vàng, hơn cả vàng ròng, ngọt hơn mật và hơn cả mật chảy tự tàng ong. –
TIN MỪNG: Mc 11,27-33
27 Đức Giêsu và các môn đệ lại vào Giêrusalem. Người đang đi trong Đền Thờ, thì các thượng tế, kinh sư và kỳ mục đến cùng Người và hỏi: 28 “Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy, hay ai đã cho ông quyền làm các điều ấy?”
29 Đức Giêsu đáp: “Tôi chỉ xin hỏi các ông một điều thôi. Các ông trả lời đi, rồi tôi sẽ nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy. 30 Vậy, phép rửa của ông Gioan là do Trời hay do người ta? Các ông trả lời cho tôi đi!”
31 Họ bàn với nhau: “Nếu mình nói: “Do Trời,” thì ông ấy sẽ vặn lại: “Thế sao các ông lại không tin ông ấy? 32 Nhưng chẳng lẽ mình nói: “Do người ta”?” Họ sợ dân chúng, vì ai nấy đều cho ông Gioan thật là một ngôn sứ. 33 Họ mới trả lời Đức Giêsu: “Chúng tôi không biết.”
Đức Giêsu liền bảo họ: “Tôi cũng vậy, tôi cũng không nói cho các ông là tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy.”
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
ĐỐI THOẠI TRONG CHÂN LÝ
“Ông lấy quyền gì mà làm điều đó?” (Mc 11,28)
Suy niệm: Trong tập thơ “Truyện Ngụ ngôn” của La Fontaine (+1695) có kể câu chuyện “đối thoại” giữa con chó sói và con cừu non. Hai con lời qua tiếng lại, nhưng dù nói gì đi nữa, kết cuộc con chó sói cũng “có lý” để ăn thịt con cừu non. Câu thơ mở đầu cũng là lời đúc kết thật chua chát: “Lý kẻ mạnh bao giờ cũng thắng.”
Tin Mừng hôm nay thuật lại các thượng tế, kinh sư và kỳ mục đã mở đầu cuộc “đối thoại” bằng lời chất vấn: “Ông lấy quyền gì mà làm điều đó?” Họ chất vấn về việc Chúa đuổi những người buôn bán ra khỏi đền thờ. Dường như Chúa “thiếu thiện chí đối thoại” khi Ngài không chịu trả lời họ nếu họ không trả lời vấn nạn của Ngài trước đã: “Phép rửa của Gio-an do Thiên Chúa hay do người ta?” Trả lời cho câu hỏi này là điều kiện dẫn đến câu trả lời kia, một câu trả lời tố cáo sự cứng lòng của họ. Những người Do Thái biết điều đó nên họ mới thực sự là thiếu thiện chí khi họ lập kế hoãn binh, lảng tránh câu trả lời của chân lý bằng cách trả lời “Chúng tôi không biết”. Sự thiếu thiện chí ấy, một ngày kia sẽ lộ diện thành một thứ “lý kẻ mạnh”: thượng tế Cai-pha sẽ xé áo mình, nhân danh Thiên Chúa để kết án tử hình Đức Giê-su.
Mời Bạn: Để đối thoại chẳng những phải tôn trọng người đối thoại mà còn phải tôn trọng chân lý. Có chăng trong cộng đoàn chúng ta những sự căng thẳng, xào xáo, đổ vỡ? Phải chăng chúng ta đang thiếu tôn trọng lẫn nhau, và tệ hơn nữa, thiếu tôn trọng chân lý?
Sống Lời Chúa: Loại bỏ những lời nói, cử chỉ nóng giận, khiếm nhã và thể hiện tinh thần tôn trọng, lắng nghe đối với mọi người nhất là những người nhỏ bé, yếu đuối.
Cầu nguyện: Hát “Kinh Hoà Bình”.
B/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
PHỤNG SỰ CHÚA
Người ta thường nói: “Yêu nên tốt ghét nên xấu”. Có lẽ đúng như vậy, những cư xử của người ta trong cuộc sống hằng ngày thường bị thúc đẩy bởi lòng yêu ghét. Hành động của các kinh sư và kỳ mục trong bài Tin Mừng hôm nay cho thấy điều ấy.
Theo Tin Mừng Máccô đây là lần thứ ba, Chúa Giêsu giảng dạy trong Đền Thờ Giêrusalem (x. Mc 11,11-15.17). Thế nhưng, cả ba lần giới lãnh đạo Do Thái giáo đều tìm cách hạnh họe, gài bẫy, hạ bệ Chúa, cụ thể, Tin Mừng hôm nay, họ hạch sách Chúa: “Ông lấy quyền nào mà làm những điều ấy, hay ai đã cho ông quyền làm như vậy?
Họ “giả nai”, giả ngu để đặt ra câu hỏi đó, ngụ ý rằng không phải ai cũng có quyền giảng dạy, rằng Đức Giêsu đang giảng dạy trong Đền Thờ là bất hợp pháp vì chưa được phép của họ.
Chúa Giêsu thấu biết âm mưu nham hiểm đó, cho nên thay vì trả lời trực tiếp, thì Người đặt cho họ một câu hỏi: “Phép rửa của Gioan (Tẩy Giả) là do Trời hay do người ta?” Câu hỏi đó buộc họ phải đối diện với sự thật, sự thật là Gioan Tẩy Giả đã từng giảng dạy, mà ông lại giảng dạy và làm chứng Đức Giêsu chính là người được Thiên Chúa sai đến cứu độ trần gian. Người mà họ không chấp nhận và đang tìm cách loại trừ.
Từ thái độ của giới lãnh đạo Do Thái giáo xưa, chúng ta bình tâm suy nghĩ về thánh độ của chúng ta đối với Chúa như thế nào? Thái độ đón nhận Chúa hay từ chối Chúa? Có khi chúng ta vẫn tự hào mình đã được rửa tội đàng hoàng, mang danh kitô hữu hẳn hoi nhưng biết đâu ta lại chối Chúa qua cung cách sống đạo ơ hờ lạnh nhạt, một cuộc sống đạo buồn tẻ, không siêng năng tham dự thánh lễ, không cầu nguyện chung với cộng đoàn giáo xứ, giáo họ. Và cũng có khi ta quay lưng với Chúa khi sống ích kỷ gian tham, khi a dua đồng lõa với những quan điểm của thế gian.
Ước gì chúng ta có thể nhìn thấy Chúa trong tha nhân để yêu mến phụng sự Người, như gương Mẹ Têrêsa Calcutta.
Có những phụ nữ làm việc cho các cơ quan xã hội, thường muốn giúp đỡ Mẹ Têrêsa. Một bà nói:
– Thưa Mẹ, chúng tôi cũng làm việc xã hội như Mẹ, nhưng chúng tôi muốn giúp Mẹ. Mẹ Têrêsa một mặt muốn họ giúp, nhưng mặt khác cũng muốn họ hiểu bản chất công việc phục vụ của Mẹ. Mẹ nói:
– Một tâm hồn trong sạch sẽ thấy Thiên Chúa. Chúng ta phải thấy Thiên Chúa trong mỗi người. Điều này chính Chúa Giêsu đã dạy: “Hãy thương mến nhau, là thương mến Ta, điều nhỏ mọn đó, con đã làm cho Ta”.
Chúng tôi không phải là những nhân viên xã hội, chúng tôi đã làm những công việc xã hội dưới mắt của một số người, nhưng chúng tôi làm việc đó cho Chúa Giêsu.
C/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
TRANH LUẬN VỀ QUYỀN CỦA ĐỨC GIÊSU
Việc Đức Giêsu đánh đuổi những người buôn bán trong Đền thờ đã khiến các trưởng tế, luật sĩ và kỳ lão nổi giận. Họ đến chất vấn Ngài: “Ông lấy quyền nào mà làm sự đó”?
Đức Giêsu không tự đưa ra câu trả lời, nhưng hỏi ngược lại họ về nguồn gốc của phép rửa của Gioan Tẩy Giả. Không phải ngài tránh né vấn đề, nhưng là cách Ngài khuyến khích họ suy nghĩ: nếu họ đừng có thành kiến nhưng biết sáng suốt nhận định thì họ sẽ thấy rõ sứ mạng của Gioan là bởi trời, và sứ mạng cùng quyền năng của Đức Giêsu cũng bởi trời.
Nhưng vì họ muốn bám chặt vào thành kiến nên họ đã không chịu suy nghĩ. Họ hỏi Đức Giêsu không phải để tìm biết sự thật mà tin, nhưng để lập mưu tìm kế giết Chúa. Họ là hạng lòng khác miệng khác, hay đúng hơn là “khẩu phật tâm xà”.
Sau việc Đức Giêsu đuổi những người buôn bán ra khỏi Đền thờ, những người cầm đầu Do thái căm giận Đức Giêsu. Họ đã ra lệnh bắt Ngài. Nhưng họ chưa dám cương quyết thi hành, vì sợ dân chúng. Trong lúc chờ cơ hội, họ tìm đến mở cuộc tranh luận với Ngài.
Qua sự kiện đó, các thượng tế và kỳ lão trong đền thờ hội họp nhau lại để chất vấn Chúa. Họ hỏi Chúa hai câu: “Ông lấy quyền nào mà làm các điều ấy”, “Ai đã ban quyền ấy cho ông”? Cả hai câu hỏi đó đều minh chứng họ không tin gì vào sứ mệnh thần linh của Đức Giêsu. Họ không hỏi để biết nhưng là để gài bẫy Chúa và muốn đưa Ngài vào ngõ bí.
Tinh thần chân thành và đối thoại là tinh thần của Phúc âm. Là con người hiếu hòa, Đức Giêsu cũng tỏ ra chân thành và thích đối thoại. Tuy nhiên, khi những người đối thoại với Ngài tỏ ra gian manh, thì Đức Giêsu lại giữ thái độ yên lặng, như khi Ngài đứng trước Caipha, Hêrôđê, hay Philatô. Nhưng trường hợp những kẻ đối thoại bắt bẻ điều gì, thì Chúa lại chứng tỏ sự trổi vượt của Ngài. Ngài cũng đáp lại bằng một phương thế khác, khi những người đối thoại muốn gây áp lực để buộc Chúa phải trả lời, như khi họ hỏi Chúa có nên nộp thuế cho hoàng đế César không, hoặc có nên ném đá người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình không?
Nhưng hôm nay, đúng là “vỏ quít dầy có móng tay nhọn”, thay vì trả lời, Đức Giêsu đảo ngược thế cờ bằng cách đưa ra một câu hỏi ngược lại: “Các ông trả lời cho tôi biết: “Phép rửa của Gioan bởi đâu? Bởi trời hay bởi người ta”?
Bây giờ đến lượt họ lúng túng. Nếu trả lời bởi trời, thì tại sao lại không tin Chúa, vì Gioan Tiền Hô đến trước để loan báo về Đấng Cứu Thế, do Thiên Chúa sai đến và có uy quyền Thiên Chúa. Ngược lại, nếu trả lởi bởi người ta thì sẽ gặp phản ứng của dân chúng, vì họ tin Gioan là tiên tri bởi trời đến loan báo về Đấng Cứu Thế.
Trả lời đằng nào cũng không được, nên họ cũng khôn khéo trả lời: “Chúng tôi không biết”, đây là một lần nói dối công khai trước Chúa và mọi người. Nhưng Chúa biết và Chúa trả lời: “Vậy thì tôi cũng không nói cho các ông biết tôi lấy quyền nào mà làm các điều ấy”.
Các nhà lãnh đạo Do thái luôn có thành kiến với Đức Giêsu nên họ không chịu nhận ra sứ mạng cao quí của Ngài. Thành kiến là ngục tù giam hãm con người. Thành kiến làm cho người ta phán đoán sai lệch vì “Đã thương quả ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ hòn cũng méo”.
Có một nhà thiên văn nọ sáng chế được một viễn vọng kính. Đêm nọ ông bỗng phát hiện một con rồng trên mặt trăng. Ông chạy khắp thành phố mời bạn bè đến xem khám phá của ông. Mọi người đến xem tấm tắc khen ngợi tài năng của ông. Nhưng trong đám đông hiếu kỳ, có một nhà thiên văn học kỳ cựu cũng đến để tìm hiểu thực hư. Vừa đưa mắt vào viễn vọng kính, ông mỉm cười một cách bí ẩn rồi mở ống kính ra, cho mọi người thấy một con ruồi đã chết cứng trong đó. Thì ra con rồng trên mặt trăng không là gì khác hơn là con ruồi nằm trong ống kính.
Chúng ta dễ có khuynh hướng nhìn người khác qua lăng kính những thành kiến có sẵn.
Truyện: Gậy ông đập lưng ông.
Hẳn chúng ta đã nghe câu chuyện “Cò với Cáo”. Chuyện kể thế này: Có một dạo cáo và cò rất hay thăm viếng nhau, có vẻ như hai người bạn thân. Rồi cáo mời cò đến ăn cơm, và để chơi xỏ bạn, cáo chỉ đặt trước mặt cò một chiếc đĩa bằng.
Món này thì cáo liếm sạch dễ dàng, nhưng cò chỉ nhúng ướt đầu cái mỏ của mình trong đĩa xúp và ăn xong vẫn thấy đói. “Xin lỗi”, cáo nói: “Món xúp này không hợp với bạn”.
“Thôi mà, đừng xin lỗi”, cò nói: “Hy vọng rằng mình đã đến chơi với bạn thì bạn cũng ghé chơi với mình, mai kia mời bạn đến chơi ăn cơm với mình nhé”. Và đôi bạn xếp ngày cho cáo đến thăm cò. Lúc cáo đến, cả hai ngồi vào bàn ăn.
Mâm cơm hôm đó chỉ có một cái bình, cổ dài, miệng hẹp, cáo không thể nào cho mồm vào được, chỉ ngồi đó mà liếm bên ngoài bình. Cò liền nói: “Ăn như thế này mình chẳng có gì phải xin lỗi, ác giả ác báo mà”.