“Vậy, sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly.”
Bài Ðọc I: (Năm I) Hc 6, 5-17
“Không gì sánh được với người bạn trung thành”.
Trích sách Huấn Ca.
Lời nói ngọt ngào gia tăng số bạn hữu và thoa dịu những kẻ thù; lưỡi êm dịu nơi người hiền tăng thêm hoà khí.
Ngươi nên có nhiều bạn hữu, nhưng chỉ nên chọn một trong ngàn người làm cố vấn.
Nếu ngươi có được người bạn hữu, hãy thử thách rồi hãy nhận, và đừng dễ dàng tin tưởng người đó. Vì có thứ bạn hữu chỉ thân trong lúc vận hên và không trung thành trong cơn khốn khó. Có thứ bạn hữu sau trở thành thù địch. Có thứ bạn hữu tiết lộ những chuyện oán thù, tranh chấp và ghen tương của ngươi. Có thứ bạn hữu chỉ thân lúc ở bàn ăn, gặp lúc gian truân không nhìn thấy bóng. Có thứ bạn hữu khi được thâu nhận sẽ trở thành bình đẳng với ngươi, vì tự do hành động trong những điều thuộc nội bộ nhà ngươi. Nếu ngươi bị người ta hạ nhục, hắn sẽ phản lại ngươi, và hắn sẽ xa tránh mặt ngươi. Ngươi hãy xa lánh kẻ thù và hãy đề phòng với bạn hữu.
Người bạn trung thành là chỗ dung thân vững chắc. Ai gặp được người bạn hữu như thế, là gặp được kho báu. Không có gì sánh được với người bạn trung thành, không số lượng vàng bạc nào có thể cân nặng hơn lòng trung tín tốt lành của người bạn đó. Người bạn hữu trung thành là liều thuốc trường sinh bất tử. Những ai kính sợ Chúa, sẽ gặp được người bạn đó. Ai kính sợ Chúa, người đó cũng có tình bạn tốt, vì người bạn hữu của người đó sẽ giống như người đó.
Ðáp Ca: Tv 118, 12. 16. 18. 27. 34. 35.
Ðáp: Lạy Chúa, xin hướng dẫn con vào đường lối chỉ thị Ngài
Xướng: Thân lạy Chúa, Ngài muôn phúc đức, xin dạy con các thánh chỉ của Ngài.
Xướng: Con lấy thánh chỉ Ngài làm hoan lạc, và lời Ngài dạy, con chẳng dám quên.
Xướng: Xin mở rộng tầm con mắt của con, để quan chiêm những điều kỳ diệu trong luật Chúa.
Xướng: Xin cho con am hiểu đường lối huấn lệnh của Chúa, để con suy gẫm các điều kỳ diệu của Ngài.
Xướng: Xin dạy con, để con vâng theo luật pháp Ngài, và để con hết lòng tuân giữ luật đó.
Xướng: Xin hướng dẫn con vào đường lối chỉ thị Ngài, vì chính trong đường lối này con sung sướng.
BÀI ĐỌC I: (Năm II) Gc 5, 9-12
“Kìa quan toà đã đứng trước cửa”.
Trích thư của Thánh Giacôbê Tông đồ.
Anh em đừng kêu trách lẫn nhau, để khỏi bị lên án. Kìa quan toà đã đứng trước cửa. Anh em hãy học gương kiên nhẫn và chịu đựng trong gian khổ của các tiên tri, là những người đã nói nhân danh Chúa. Ðây chúng ta gọi những người đã kiên nhẫn đau khổ là có phúc. Anh em đã nghe nói đến sự kiên nhẫn của Gióp và đã thấy kết cuộc Chúa dành để cho ông, vì Chúa đầy lòng thương xót và lân mẫn.
Anh em thân mến, trước hết, anh em đừng (có) thề, dầu viện trời, dầu viện đất hay viện một hình (vật gì) khác. Lời nói anh em phải là: Có rằng có, không rằng không, để anh em khỏi bị toà án luận phạt.
ĐÁP CA: Tv 102, 1-2. 3-4. 8-9. 11-12.
Ðáp: Chúa là Ðấng từ bi và hay thương xót (c. 8a).
Xướng: Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, toàn thể con người tôi, hãy chúc tụng thánh danh Người. Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và chớ khá quên mọi ân huệ của Người.
Xướng: Người đã tha thứ cho mọi điều sai lỗi, và chữa ngươi khỏi mọi tật nguyền. Người chuộc mạng ngươi khỏi chỗ vong thân, Người đội đầu ngươi bằng mão từ bi, ân sủng.
Xướng: Chúa là Ðấng từ bi và hay thương xót, chậm bất bình và hết sức khoan nhân. Người không chấp tranh triệt để, cũng không đời đời giữ thế căm hờn.
Xướng: Nhưng cũng như trời xanh cao vượt trên đất, lòng nhân Người còn siêu việt hơn thế trên kẻ kính sợ Người. Cũng như từ đông sang tây xa vời vợi, Người đã ném tội lỗi xa khỏi chúng ta.
Tin mừng: Mc 10, 1-12
1 Đức Giêsu bỏ nơi đó, đi tới miền Giuđê và vùng bên kia sông Giođan. Đông đảo dân chúng lại tuôn đến với Người. Và như thường lệ, Người lại dạy dỗ họ.
2 Có mấy người Pharisêu đến gần Đức Giêsu và hỏi rằng: “Thưa Thầy, chồng có được phép rẫy vợ không?” Họ hỏi thế là để thử Người.
3 Người đáp: “Thế ông Môsê đã truyền dạy các ông điều gì?”
4 Họ trả lời: “Ông Môsê đã cho phép viết giấy ly dị mà rẫy vợ.”
5 Đức Giêsu nói với họ: “Chính vì các ông lòng chai dạ đá, nên ông Môsê mới viết điều răn đó cho các ông.
6Còn lúc khởi đầu công trình tạo dựng, Thiên Chúa đã làm nên con người có nam có nữ; 7 vì thế, người đàn ông sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, 8 và cả hai sẽ thành một xương một thịt. Như vậy, họ không còn là hai, nhưng chỉ là một xương một thịt.
9 Vậy, sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly.”
10 Khi về đến nhà, các môn đệ lại hỏi Người về điều ấy.
11 Người nói: “Ai rẫy vợ mà cưới vợ khác là phạm tội ngoại tình đối với vợ mình; 12 và ai bỏ chồng để lấy chồng khác, thì cũng phạm tội ngoại tình.”
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
HÔN NHÂN LINH THÁNH
“Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly.” (Mc 10,9)
Suy niệm: Chúng ta có thể lấy làm lạ tại sao việc ly dị đã được luật Mô-sê cho phép (x. Đnl 24,1) mà người Pha-ri-sêu còn “hỏi thử” Chúa Giê-su có chấp nhận hay không. Nếu đã cho phép thì cứ theo luật mà thực hành, hà tất phải đặt vấn đề như thế làm chi nữa? Khoa chú giải Thánh Kinh cho biết trong nội bộ phái Pha-ri-sêu bấy giờ quả thực đang có tranh cãi kịch liệt về vấn đề này. Phải chăng tự thâm tâm người ta vẫn ray rứt –dù đã có luật cho phép ly dị – khi họ “phân ly những gì Thiên Chúa đã kết hợp”? Chúa Giê-su cho biết hiện trạng của luật Mô-sê chỉ là một sự nhân nhượng vì họ “lòng chai dạ đá”. Ngài nhắc lại nguyên lý đã có ngay từ đầu: “sự gì Thiên Chúa đã kết hợp, loài người không được phân ly” để dứt khoát xoá bỏ quan điểm mập mờ cũng như lối thực hành du di của luật cũ và quả quyết rằng hôn nhân là thánh thiện và vô cùng cao quý.
Mời Bạn: Xã hội hiện đại có xu hướng phá vỡ những giá trị văn hoá tốt đẹp của gia đình truyền thống: hôn nhân như chiếc bình thuỷ tinh mong manh dễ vỡ. Thực hành lời cam kết trong bí tích hôn nhân: “yêu thương và kính trọng nhau suốt đời” là viên đá góc để các gia đình Ki-tô hữu tân Phúc-Âm-hoá gia đình mình và để góp phần Phúc-Âm-hoá các gia đình lương dân.
Sống Lời Chúa: Sắp xếp thời gian để gia đình bạn đọc kinh chung và nhắc nhở nhau thực hành “yêu thương và kính trọng nhau” như lời cam kết.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa đã chúc phúc và thánh hoá mối giây liên kết vợ chồng. Xin cho các gia đình trung thành với lời cam kết hôn nhân để nên nhân chứng tình yêu Chúa ở giữa thế gian.
B/ Lm. Phaolô Vũ Đức Vượng
Tình trạng ly dị ngày càng gia tăng, là biểu hiện của những tật xấu căn bản của con người thời nay, đó là không trung thành và hay thay đổi. Sống theo sở thích hơn là sống theo trách nhiệm. Tình trạng ly dị cũng cho chúng ta hiểu rằng sống chung thuỷ với một tình yêu là điều rất khó.
Trong khi đó thì Giáo Hội vẫn nhất quyết một mực theo nguyên tắc mà Chúa Giêsu đã đề ra: “Sự gì Thiên Chúa đã liên kết loài người không được phép phân ly”.
Điều đáng chú ý nơi Chúa Giêsu là Ngài không chỉ ra luật, nhưng Ngài cũng trao ban cho chúng ta phương thế và nghị lực để giữ trọn luật ấy. Trong trường hợp này, Chúa Giêsu đã đặt ra hôn nhân trong mối tương giao và trong nguồn ơn phúc của Bí tích hôn phối. Có nghĩa là Chúa Giêsu đã đặt hôn nhân Kitô giáo trong nguồn tình yêu của Ngài. Ngài đã sống, đã chết, đã phục sinh để trở nên trung gian, trở nên mối dây vô hình nối kết người chồng và người vợ.
Hay nói cách khác, qua Bí tích hôn nhân, Chúa Giêsu luôn hiện diện trong cuộc sống lứa đôi. Ngài trở nên người chồng người vợ như trong Bí tích Thánh Thể: Bánh trở nên Mình, và Rượu trở nên Máu Ngài. Để từ đấy vợ chồng thương yêu nhau không phải như yêu thương một con người, mà là yêu chính Chúa Giêsu trong chồng mình, trong vợ mình..
Trở nên Chúa Kitô cho nhau trong hôn nhân Kitô Giáo, vợ chồng có thể gọi nhau và sống thật đúng nghĩa của tiếng Việt Nam đặt vào môi miệng của đôi bạn trăm năm một từ rất tình: “MÌNH”. Chồng là Mình của vợ, Vợ là Mình của chồng. Để hai người sống trọn lời Chúa dạy trong Kinh Thánh: Người nam sẽ lìa bỏ cha mẹ để luyến ái vợ mình và hai người sẽ trở nên một huyết nhục.”
Hãy bớt một chút ích kỷ tự ái, thêm một chút khiêm tốn yêu thương, bớt một chút tự do đam mê, thêm một chút hy sinh tha thứ… để gìn giữ tình nghĩa vợ chồng như món quà tặng mong manh của trời cao ban tặng con người.
C/ Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
TỪ BI NHÂN HẬU
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Sáu Tuần 7 Thường Niên, năm Chẵn này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta xin Chúa giúp mỗi người chúng ta hằng để tâm suy nghĩ những gì là thiêng liêng cao thượng, và biết dùng lời nói việc làm mà thực thi những điều đẹp ý Chúa.
Tư tưởng, lời nói và việc làm đẹp ý Chúa là tư tưởng, lời nói và việc làm quy hướng về lòng từ bi nhân hậu của Chúa, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, sách Giảng Viên cho thấy: Đối với người Israel đạo đức, không có gì có thể so sánh với niềm tin vào việc Thiên Chúa thưởng phạt. Ấy thế mà, niềm tin đó cũng chỉ là phù vân, bởi vì, nếu thưởng phạt là chuyện chắc chắn, thì hậu quả của việc đó, mắt phàm chúng ta lại không thể lường được: Biết bao phen, ta thấy điều trái ngược trong cuộc sống: người công chính gặp tai ương; kẻ bất chính cứ thịnh đạt hoài. Phủ nhận việc thưởng phạt của Thiên Chúa là bắt ta đi tìm câu giải đáp cho vấn nạn, không phải trong cuộc sống trên trần gian này, nhưng là, một nơi khác, sau này, các dụ ngôn về Nước Thiên Chúa đã mang lại ánh sáng chung cuộc cho chúng ta: Điều mắt chẳng hề thấy, tai chẳng hề nghe, lòng người không hề nghĩ tới, đó lại là điều Thiên Chúa đã dọn sẵn cho những ai yêu mến Người. Con người không thể nhận ra mọi việc Thiên Chúa làm.
Tư tưởng, lời nói và việc làm đẹp ý Chúa là tư tưởng, lời nói và việc làm noi theo lòng từ bi nhân hậu của Chúa, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Ghêgôriô Arighentô đã nhắc nhở chúng ta khi suy gẫm câu Thánh Kinh Gv 9,7: “Vậy cứ ăn cho vui vẻ, uống cho thoả thích, vì Thiên Chúa đã vui nhận những việc bạn làm”: Chúng ta hãy vui vẻ ăn bánh và hoan hỷ uống rượu, không dùng lời lẽ gian tà và mưu mô ám muội, nhưng đúng hơn, hãy luôn suy tưởng những điều ngay thẳng, và chừng nào có thể, hãy lấy lòng nhân từ và đại lượng mà trợ giúp những kẻ nghèo nàn thiếu thốn. Một khi tận tâm lo toan và hành động như thế, chắc hẳn chúng ta sẽ làm đẹp lòng Thiên Chúa.
Tư tưởng, lời nói và việc làm đẹp ý Chúa là tư tưởng, lời nói và việc làm vững tin vào lòng từ bi nhân hậu của Chúa, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, thánh Giacôbê nói: Phúc thay những kẻ đã có lòng kiên trì! Anh em đã nghe nói đến lòng kiên trì của ông Gióp và đã thấy mục đích Chúa nhắm, vì Chúa là Đấng từ bi nhân hậu. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 102, vịnh gia cũng cùng chung tâm tình này khi nói: Chúa là Đấng từ bi nhân hậu. Chúa tha cho ngươi muôn ngàn tội lỗi, thương chữa lành các bệnh tật ngươi. Cứu ngươi khỏi chôn vùi đáy huyệt, bao bọc ngươi bằng ân nghĩa với lượng hải hà. Chúa là Đấng từ bi nhân hậu, Người chậm giận và giàu tình thương, chẳng trách cứ luôn luôn, không oán hờn mãi mãi.
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Lạy Chúa, Lời Chúa là sự thật; xin Chúa lấy sự thật mà thánh hiến chúng con. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu nói: Sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly. Thiên Chúa là Đấng Chân Thật, chính Người là Đấng thấu suốt mọi sự, và biết rõ điều gì tốt nhất cho chúng ta. Chúng ta chỉ thấy điều mắt thấy, còn Chúa nhìn thấy tận đáy lòng. Chúng ta thường oán trách Chúa, khi gặp những nghịch cảnh: bị hiểu lầm, bị oan ức, và chúng ta cũng thường chất vấn Chúa: Tại sao ác nhân cứ thịnh đạt hoài, còn người công chính thì cứ gặp tai ương hoạn nạn? Tại sao chúng ta cứ phải giữ lòng chung thủy, sống bên cạnh người chồng, người vợ chẳng ra gì? Khi đứng trước một hoàn cảnh nào đó, chúng ta có thể nói với Chúa: Nếu là con, thì con sẽ không để cho điều đó xảy ra. Chúng ta khôn hơn, giỏi hơn Chúa chắc? Ước gì khi đứng trước những vấn nạn, mà ta không thể chấp nhận được, thay vì, nổi loạn, khủng bố, chúng ta biết ngước nhìn lên thập giá, có Đấng đã bị kết án và bị giết chết cách bất công, để hiểu được phần nào Đấng từ bi nhân hậu luôn quan phòng mọi sự tốt đẹp cho ta. Ước gì được như thế!
D/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
E/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
Có được phép ly dị không ?
1. Hôm nay thánh Marcô cho chúng ta biết : Đức Giêsu đến Galilê, dân chúng tấp nập kéo đến nghe Ngài giảng. Và nhóm biệt phái đến hỏi thử Ngài : chồng có được phép rẫy vợ không ? Chúa lại quay ra hỏi họ : Ông Maisen dạy họ làm sao? Họ thưa : Maisen cho phép họ ly dị vợ. Chúa liền bảo cho họ biết : tại vì lòng chai dạ đá của các ông mà ông Maisen phải buộc lòng cho phép họ làm như thế, chứ thực ra ngay từ đầu Thiên Chúa đã dựng nên người nam, người nữ và kết hợp họ nên một. Đó là điều Thiên Chúa đã phối hợp thì loài người không được phân ly.
2. Ngay trong giới biệt phái cũng có hai lập trường đối ngược nhau về vấn đề ly dị này.
– Lập trường dễ dãi do rabbi Hillel đứng đầu chủ trương cho phép ly dị vì những lý do rất
tầm thường.
– Lập trường khắt khe do rabbi Shammai đứng đầu chủ trương chỉ cho phép ly dị trong trường hợp ngoại tình.
Hôm nay khi người biệt phái đến hỏi Đức Giêsu xem họ có được phép ly dị không ? Thay vì trả lời “Có” hay ”Không” – vì Đức Giêsu biết họ có ý gài bẫy Ngài sẽ phạm một trong hai tội : vi phạm Lề Luật hoặc đối đầu với Hêrôđê – thì Đức Gêsu lại nhắc cho họ điều căn bản là từ thuở ban đầu Thiên Chúa sáng tạo loài người có nam có nữ, chúc phúc cho họ để nên một với nhau và Ngài nhắc lại câu :”Điều gì Thiên Chúa kết hợp, loài người không được phân ly”.
3. “Thuở ban đầu” – có nghĩa là từ ngàn đời trong ý định của Thiên Chúa đã muốn người nam và nữ kết hợp với nhau trong việc cộng tác sáng tạo và bất khả phân ly. Thế nhưng, vì ích kỷ mà con người phản bội dối gian nhau, thiếu tình thương và tha thứ cho nhau… dẫn đến đổ vỡ. Chính vì thế mà Maisen cho phép ly dị như một chọn lựa ngoài ý muốn để giải gỡ cho họ. Chúng ta cần dừng lại ở lời này của Đức Giêsu : Ông Maisen cho phép chứ không phải Thiên Chúa đã ban bố điều đó, và ông Maisen cho phép là vì lòng chai dạ đá của họ.
Như vậy, Đức Giêsu xác định rõ ràng về ý định của Thiên Chúa và nâng hôn nhân lên hàng bí tích. Ngài khẳng định khi hôn nhân thành sự là cả hai đã nên một xương một thịt và do Thiên Chúa kết hợp nên loài người không ai có quyền phân ly. Và hôn nhân là sự bình đẳng, bổ trợ cho nhau để cùng hướng tới sự cộng tác sáng tạo của Thiên Chúa.
4. Sự kỳ thị nam nữ trong luật Do thái.
Sách Đệ nhị luật chương 24,1-3 có ghi : “Nếu một người đàn ông đã lấy vợ và đã ăn ở với nàng rồi, và sau đó nàng không đẹp lòng người ấy nữa, vì người ấy thấy nơi nàng có điều gì chướng, thì sẽ viết cho nàng một chứng thư ly dị, trao tận tay và đuổi ra khỏi nhà. Ra khỏi nhà người ấy, nếu nàng đi lấy chồng khác, mà người chồng sau lại ghét bỏ nàng, viết cho nàng một chứng thư ly dị, trao tận tay và đuổi ra khỏi nhà, hoặc nếu người chồng sau đã lấy nàng làm vợ và chết, thì người chồng đầu tiên đã đuổi nàng đi không thể lấy nàng làm vợ một lần nũa, sau khi nàng đã ra ô uế”.
Chúng ta thấy ngay có sự kỳ thị nam nữ trong luật ấy. Người Do thái coi người nữ đứng hàng thứ sáu trong nhà, xếp sau cả vật nuôi của họ. Họ xem người nữ như một món đồ để thỏa mãn và lưu truyển nòi giống, thích thì giữ và chán thì bỏ.
5. Như vậy, ý định của Thiên Chúa là sáng tạo một người nam và một người nữ để thành một huyết nhục là khế ước tình yêu giữa người nam và người nữ. Hiệu quả của khế ước này là sự trở nên làm một với nhau. Điều này chứng tỏ việc ly dị là phủ nhận khế ước tình yêu giữa nam và nữ, đồng thời cũng nói lên sự bất phục tùng ý định của Thiên Chúa. Tình yêu vợ chồng phải là tình yêu duy nhất và chung thủy :”Sự gì Thiên Chúa phối hợp, loài người không được phân ly”.
Ngày nay, Giáo hội vẫn trung thành với giáo lý của Đức Giêsu và luôn khẳng định đặc tính “vĩnh viễn” của hôn nhân Công giáo. Không ai có quyền hủy bỏ giao ước hôn nhân hợp pháp vì đây là luật của Chúa. Luật ly dị xem ra là một luật khắt khe và khó khả thi, nhưng với ơn Chúa trợ giúp, chúng ta có thể thực hiện được, và nhờ đó Giáo hội cũng như xã hội càng thêm vững chắc, gia đình dễ tìm được hạnh phúc.
6. Truyện : Án Tử trung thành với vợ.
Án Tử, người nước Tề, là một người nổi tiếng thanh liêm và thủy chung. Xuất thân từ gia đình nghèo, Án Tử được vợ hy sinh tảo tần buôn bán để nuôi ăn học. Đỗ đạt làm quan, không bao giờ Án Tử quên ơn ấy của vợ.
Dù cuộc sống có đầy cạm bẫy, ông vẫn trung thành. Một hôm vua Cảnh Công đến thăm và ở lại dùng bữa với Án Tử. Một người đàn bà vừa già vừa xấu xuất hiện trong bữa tiệc. Án Tử liền giới thiệu đó là vợ mình, nhà vua ngạc nhiên đến sửng sốt, ông mới đề nghị với Án Tử: “Ôi, vợ khanh sao vừa già lại vừa xấu. Quả nhân có một đứa con gái vừa trẻ vừa đẹp, quả nhân muốn cho về hầu khanh. Khanh nghĩ sao ?
Án Tử liền trả lời một cách dứt khoát không chút do dự :”Nhà tôi nay tuy đã già và xấu, nhưng chúng tôi đã lấy nhau và ăn ở với nhau bao lâu nay kể từ khi nàng còn trẻ đẹp. Xưa nay, đàn bà lấy chồng lúc trẻ cốt để nhờ lúc già, lấy chồng lúc đẹp để nhờ cậy khi xấu. Nhà tôi thường nhờ cậy tôi như tôi đã từng nhờ cậy sự giúp đỡ của nhà tôi. Nay bệ hạ muốn ban ơn mưa móc là tùy ở bệ hạ, nhưng xin đừng để tôi mang tiếng là ăn ở bội bạc với nhà tôi.
Nói xong, Án Tử lạy hai lạy từ chối không nhận lấy con gái của vua.