“Người mù khỏi hẳn và thấy được mọi vật rõ ràng”.
BÀI ÐỌC I: (Năm I) St 8, 6-13. 20-22
“Ông nhìn thấy mặt đất đã khô ráo”.
Trích sách Sáng Thế.
Sau bốn mươi ngày, Noe mở cửa sổ tàu mà thả một con quạ. Nó bay đi bay về cho đến khi nước trên mặt đất khô cạn thì mới không bay về nữa. Sau con quạ, ông cũng thả một con chim bồ câu, để thử coi nước trên mặt đất đã cạn chưa. Nhưng nó không tìm được chỗ đậu, nên trở về với ông trong tàu, vì nước còn đầy khắp mặt đất. Ông giơ tay bắt nó đem vào tàu. Chờ bảy ngày nữa, ông lại thả chim bồ câu ra khỏi tàu. Ðến chiều, nó bay trở về, mỏ ngậm một cành ô liu xanh tươi. Vậy ông Noe hiểu rằng nước trên mặt đất đã khô cạn. Nhưng ông còn đợi thêm bảy ngày nữa, ông thả chim bồ câu ra, và nó không trở về.
Ngày thứ nhất tháng thứ nhất, năm ông Noe được sáu trăm lẻ một tuổi, thì nước trên mặt đất đã rút đi. Noe dỡ mui tàu và nhìn thấy mặt đất đã khô ráo. Noe dựng một bàn thờ tế lễ Chúa; ông bắt các gia súc và chim chóc thanh sạch mà dâng làm của lễ toàn thiêu trên bàn thờ. Thiên Chúa hưởng mùi thơm tho và nói: “Từ nay trở đi, chẳng bao giờ vì cớ nhân loại mà Ta chúc dữ trái đất nữa, vì tâm tình và tư tưởng lòng con người đã nghiêng chiều về đàng trái từ niên thiếu. Vậy Ta sẽ không còn tiêu diệt mọi sinh vật như Ta đã làm. Từ đây, bao lâu còn vũ trụ, thì mùa gieo mùa gặt, giá rét nắng nôi, mùa hạ mùa đông, đêm và ngày vẫn còn tiếp diễn”.
Ðó là lời Chúa.
ÐÁP CA: Tv 115, 12-13. 14-15. 18-19
Ðáp: Lạy Chúa, con sẽ hiến dâng Chúa lời ca ngợi làm sinh lễ
Xướng: Con lấy gì dâng lại cho Chúa, để đền đáp những điều Ngài ban tặng cho con? Con sẽ lãnh chén cứu độ, và con sẽ kêu cầu danh Chúa.
Xướng: Con sẽ giữ trọn lời khấn xin cùng Chúa, trước mặt toàn thể dân Ngài. Trước mặt Chúa thật là quý hoá, cái chết của những bậc thánh nhân Ngài.
Xướng: Con sẽ giữ trọn lời khấn xin cùng Chúa, trước mặt toàn thể dân Ngài, trong nơi hành lang nhà Chúa, ở giữa lòng ngươi, Giêrusalem hỡi.
Tin mừng: Mc 8, 22-26
Khi ấy, Chúa Giêsu và các môn đệ đến Bếtsaiđa, người ta dẫn tới Chúa một người mù và xin Chúa đặt tay trên người ấy.
Chúa cầm tay người mù, dắt ra khỏi làng, Chúa phun nước miếng vào mắt anh và đặt tay trên anh mà hỏi: “Ngươi có thấy gì không?”
Anh nhìn lên và trả lời: “Tôi thấy người ta như những cây cối đang đi”.
Chúa lại đặt tay trên mắt người mù, anh liền thấy rõ và khỏi hẳn, thấy được mọi vật rõ ràng.
Chúa Giêsu cho người ấy về nhà và căn dặn: “Ngươi hãy về nhà, và nếu có vào làng thì đừng nói với ai”.
Suy Niệm
1. Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
Bạn Thân Với Chúa Bạn Thật Của Nhau
Thời đại của chúng ta được gọi là thời đại thông tin liên lạc kết nối tương quan. Cho nên dù cách xa nhau tận bên Anh, bên Mỹ, chúng ta vẫn có thể nhìn mặt, nói chuyện với nhau. Tuy thế, chúng ta cũng không tránh khỏi mặt trái của công nghệ: thực ảo lẫn lộn. Có khi những hình thức mà ta gọi là kết nối tương quan xem ra chỉ là ảo, chứ không thật. Bạn bè trên mạng có đến cả ngàn, anh em nhậu có khi cả trăm. Thế nhưng, thực tế được mấy ai là bạn thật. Là bạn tám, là bạn nhậu thì dễ, nhưng là bạn chân thành cùng giúp nhau tiến đức, xem ra không dễ. Có lẽ vì thế mà ta chưa xây dựng được mối tương quan chân thực với Chúa và với nhau, chưa hưởng được niềm an vui trong cuộc sống này.
Tin Mừng hôm nay đặt chúng ta đối diện với con người thực của mình. Chúa Giêsu và các môn đệ đến thành Bếtxaiđa. Người ta đem một anh mù đến với Ngài. Anh mù không tự mình đi lại được. Anh mù chẳng biết Đức Giêsu là ai. Thế mà, thật may phúc, anh được những người tốt bụng dẫn đến với Đức Giêsu. Có lẽ họ là những người thân thuộc hoặc bạn hữu của anh. Họ tha thiết nài xin Đức Giêsu đụng vào sự mù tối của anh, chữa anh được lành. Giả như mọi người đều tránh né, ngại ngùng, không ai dẫn anh đến với Chúa thì có lẽ anh sẽ phải sống cuộc đời mù lòa mãi mãi.
Theo quan niệm của người Do thái, bệnh tật, mù lòa là biểu hiện của tội lỗi, là sự giáng phạt của Thiên Chúa trên tội nhân. Chúng ta nhớ đến anh mù trong Tin mừng Gioan (Ga 9,1-41), được Chúa chữa lành trong ngày sabát, vừa nhìn thấy anh mù này, các môn đệ thắc mắc:“Thưa Thầy, ai đã phạm tội, anh này hay cha mẹ anh, khiến anh mù từ khi mới sinh?” Chúa Giêsu trả lời: “Không phải anh cũng chẳng phải cha mẹ anh đã phạm tội, nhưng để công việc của Thiên Chúa tỏ ra nơi anh. Thành ra, việc Chúa chữa lành anh không chỉ là bệnh thể lý mà còn là tiêu diệt ma quỷ- kẻ gây sự dữ, trả lại cho con người sự sống an vui được hưởng ơn cứu độ muôn đời.
Vậy thì, anh mù trong bài Tin Mừng hôm nay, quả là có phúc lớn, phúc lớn của anh là được người ta dẫn đến gặp Chúa Giêsu, nhờ thế mà anh được lành. Dĩ nhiên, anh mù cũng góp phần chữa lành bản thân, khi sẵn sàng mở lòng đón nhận sự giúp đỡ của người khác. Nếu anh không để người ta dẫn anh đến với Chúa thì anh vẫn mãi mù lòa.
Như vậy, sứ điệp lời Chúa hôm nay cho chúng ta nếm hưởng sự an vui nhờ lòng tín thác vào Chúa. Một khi đã có lòng mến Chúa thật, chúng ta sẽ nhiệt thành yêu thương anh em, nhất là những người già cả, ốm đau bệnh tật thể xác tâm linh. Vì yêu thương họ, chúng ta nỗ lực đưa họ đến gặp Chúa, qua những lời khích lệ khuyên lơn, qua những cử chỉ bác ái, qua lời cầu nguyện hằng ngày, đặc biệt qua chứng tá tha thứ yêu thương vô vị lợi của chúng ta.
Chúng ta biết mẹ Têrêsa Calcutta nhiệt thành yêu thương chăm sóc những người nghèo khổ ở Ấn Độ, nhờ đó họ đã tin vào Chúa.
Chúng ta biết đến Đức hồng y Phanxicô Nguyễn Văn Thuận, nổi tiếng về lòng yêu thương tha thứ cho những người bách hại ngài, nhờ đó một số cán bộ đảng cộng sản đã xin nhập đạo.
Chúng ta biết đến quý linh mục, tu sĩ, quý anh chị em giáo dân Công giáo đã tình nguyện chăm sóc các bệnh nhân Côvít-19, chính qua họ Thiên Chúa được tôn vinh.
Xin cho mỗi chúng ta cũng nhiệt tâm đem Chúa đến cho mọi người, ở mọi nơi, bằng những việc làm cụ thể của tình yêu thương, để cứ dấu này mà người ta tin kính Chúa khi chúng ta sống yêu thương nhau. Amen
2. Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
Chúa chữa người mù ở Betsaiđa
- Sau những lời khiển trách các môn đệ và trước lời tuyên xưng đức tin đầu tiên của Phêrô, Đức Giêsu chữa bệnh cho một người mù. Khi ấy, Đức Giêsu và các môn đệ đến thành Betsaiđa, người ta dẫn người mù đến xin Chúa cứu chữa. Chúa dẫn người đó ra ngoài làng rồi lấy nước miếng xức vào mắt anh, đặt tay trên anh và hỏi anh có thấy gì chưa? Anh thưa mới thấy lờ mờ. Chúa lại đặt tay trên anh một lần nữa, thế là anh được thấy rõ ràng.
- Đặt câu truyện này vào bối cảnh cuộc tranh luận giữa Đức Giêsu và nhóm biệt phái cũng như với các môn đệ, thánh Marcô muốn cho chúng ta thấy rằng: đức tin tức ơn sáng mắt là một ơn nhưng không của Thiên Chúa. Những người biệt phái đã tự giam hãm trong sự mù quáng tức trong ánh sáng riêng của họ để khước từ Chúa, đồng thời chối bỏ chính ánh sáng của Thiên Chúa; trong khi đó, các môn đệ lại lơ đễnh đến độ không thấy được ý nghĩa các phép lạ của Đức Giêsu. Chữa lành cho người mù, Đức Giêsu vừa tỏ quyền năng của Ngài, vừa cho thấy chính mình Ngài mới có thể ban cho con người ánh sáng mới, nhờ đó con người có thể thấy được Thiên Chúa.
- Để chữa anh mù hôm nay, Đức Giêsu đã làm một loạt các hành động: “cầm tay”, “đưa đi”, “nhổ nước miếng”, “đặt tay” và “hỏi”, thế mà hiệu quả là anh ta chỉ thấy lờ mờ. Tại sao Đức Giêsu phải vất vả như vậy? Ở các lần chữa bệnh khác, Chúa chỉ cần nói một lời là đem lại hậu quả tức thì: kẻ què đi được, kẻ chết sống lại… Phải chăng vì ca bệnh hôm nay quá khó khiến Ngài phải đặt tay trên mắt anh một lần nữa? Hẳn là không. Nhưng hành động như thế, Chúa muốn cho các môn đệ thấy hành trình mở mắt đức tin của họ cũng diễn ra như vậy. Họ đã theo Chúa bao năm nhưng con mắt đức tin của họ vẫn mù tối. Trước khi chữa lành cho anh mù, Chúa đã nặng lời trách các ông: “Lòng anh em ngu muội thế sao? Anh em có mắt mà không thấy, có tai mà không nghe ư?”(Mc 8,17-18) Quả thế, các ông chỉ thực sự thấy và biết Chúa cách tỏ tường khi Ngài từ cõi chết sống lại (5 phút Lời Chúa).
- Việc khỏi bệnh này cũng nêu lên một khía cạnh biểu tượng, vì ngoài sự việc nhãn tiền, không gì thực hơn, nó còn để cho thấy một ý nghĩa kín đáo. Nói khác đi, ở đây không chỉ đơn thuần là việc làm sáng mắt người mù, mà chính là một mạc khải về Đức Giêsu: Ngài là Đấng ban ánh sáng, giải thoát con người khỏi cảnh tối tăm. Thánh sử nhấn mạnh đến khía cạnh kín đáo của phép lạ này. Đức Giêsu đưa anh mù ra khỏi làng, ở một nơi riêng, chữa anh khỏi mà không để cho những con mắt tò mò dòm ngó, và một khi anh đã trông thấy rõ rồi, Ngài dặn anh mù đừng vào làng. Ngài không khua chiêng gõ mõ để phô trương như những kẻ làm được đôi ba điều lạ và những pháp sư. Việc chữa khỏi được diễn ra từ từ còn làm nổi bật tính thận trọng và kín đáo này. Âu đó cũng là một cách để nói không cho những người đòi được xem những dấu lạ từ trời. Đừng kêu gọi con mắt, nhưng hãy kêu gọi tâm hồn.
- Việc chữa lành người mù một cách công phu cũng là dấu chỉ việc làm sáng mắt thiêng liêng cho các môn đệ; đồng thời làm nổi bật những nỗ lực của Chúa giúp cho các ông mở mắt ra. Đức Giêsu vừa mới tố cáo các ông có mắt mà chẳng thấy, y hệt như người mù. Chịu khó và mất thời giờ một chút, Ngài đã trả lại cho người mù này ý thức về thị giác, về sự tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cũng thế, Ngài sẽ dẫn đưa các môn đệ tin vào Ngài, mặc dầu trí tuệ các ông lúc này còn kém cỏi. Chỉ cần một điều là chính các ông cũng phải để cho Ngài cầm tay dẫn đi, và ở một nơi riêng biệt, gặp gỡ Đức Giêsu Kitô.
Chúng ta thường sống đức tin như những kẻ chỉ nhìn thấy lờ mờ. Cái nhìn và hiểu biết của ta về thế giới mới, về những thực tại siêu nhiên lại lu mờ không rõ nét, nên càng trở nên xa lạ đối với ta. Ta đừng xao xuyến, đừng ngạc nhiên, cũng đừng quyết định ngớ ngẩn. Đúng hơn ta hãy cố gắng gặp Đức Giêsu. Hãy để cho Ngài là Đấng có khả năng làm sáng mắt cầm tay dẫn dắt chúng ta (Trích Xây nhà trên đá).
- Truyện: Đôi mắt của quả tim
Có một người đàn bà đạo đức nọ suốt đời chỉ có một khát vọng, đó là được thấy dung nhan Chúa trước khi chết.
Một đêm kia, trong giấc mơ, Thiên Chúa cho biết Ngài sẽ đến thăm bà nội đêm mai, thế là ngày hôm sau, người đàn bà chờ đợi mà vẫn không thấy Chúa đến, bà thiếp ngủ đi trong chán nản. Bỗng có tiếng nói với bà rằng:
– Tại sao Ta đến mà con không đón tiếp Ta?
Người đàn bà giải thích cho Chúa là bà đã chờ Ngài trước công nhà. Người đàn bà ngạc nhiên khi nghe Chúa nói là Ngài đã đến ở cửa sau.
Thế là cả ngày hôm sau, bà lại chuẩn bị với hy vọng sẽ gặp được Chúa. Đêm đến, bà hết chạy ra cửa trước lại vào cửa sau, nhưng vẫn không thấy Chúa. Lần này trong giấc mơ Chúa lại hiện đến và trách người đàn bà. Ngài cho biết là Ngài đã đến qua cửa sổ. Ngài giải thích cho bà hiểu như sau:
– Nếu con chỉ muốn thấy Ta ở một nơi nào đó mà thôi, con sẽ không bao giờ có thể thấy Ta ở mọi nơi. Ta muốn cho con thấy Ta, nhưng không phải một lần trước khi con chết, mà là mỗi giây phút cuộc đời con. Và điều kiện để được thấy Ta là con hãy từ bỏ khát vọng được thấy Ta bằng con mắt xác thịt, vì con mắt ấy quá yếu ớt để có thể nhìn thấy sự vô biên của Ta. Con chỉ có thể xem thấy Ta bằng đôi mắt của quả tim mà thôi (Mỗi ngày một tin vui).