Người ta thường nói: Thiên Chúa là Đấng rất mực công bình.
Nhưng xem ra nhiều khi Ngài cũng hơi… “thiên vị” đấy!
Khi nghe tin bà chị họ Êlisabeth có tin vui,
Mẹ Maria đã vội vã đến thăm và hát:
“Chúa hạ bệ những ai quyền thế,
Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.” (Lc 1,52)
Và hôm nay, Thầy Giêsu cất tiếng ngợi khen Cha,
“vì đã giấu, không cho bậc khôn ngoan thông thái biết,
nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn”.
Đến ngày phán xét, dường như Thiên Chúa vẫn tiếp tục
“thiên vị” người bé mọn: “Ta bảo thật các ngươi:
mỗi lần các ngươi làm như thế
cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây,
là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.” (Mt 25,40)
Thật ra, trước mặt Chúa,
tất cả chúng ta đều là những kẻ nghèo hèn, bé mọn,
bởi lẽ những gì chúng ta có đây,
sức khỏe, tài năng, của cải, thành công, v.v…
có gì mà đã không đến từ Thiên Chúa?
Thế nhưng nhiều khi ta lại “vô ơn”, vênh vang,
coi tất cả là do công sức của mình,
mình là “chúa”, là “thước đo” mọi sự, để rồi bịt tai, bịt mắt,
khép lòng lại trước sự thật như những người Pharisêu
mắng nhiếc anh mù: “Mày sinh ra tội lỗi ngập đầu,
thế mà mày lại muốn làm thầy chúng ta ư?” (Ga 9,34)
Có khiêm tốn nhìn nhận con người thực sự của mình
như người thu thuế lên đền thờ cầu nguyện (x. Lc 18,13)
thì Chúa mới có thể biểu lộ được lòng thương xót
còn nếu cứ “vênh vang” như người Pharisêu nọ (x. Lc 18,11-12)
thì đã “làm khó” Chúa, cứ bắt Ngài phải… “thiên vị” mà chớ!
“Con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu
không cho bậc khôn ngoan thông thái biết…” (Mt 11,25)