“Ta còn phải rao giảng Tin Mừng cho các thành khác, bởi chính vì thế mà Ta đã được sai đến”.
Bài Ðọc I: (Năm I) Cl 1, 1-8
“Lời chân thật đã đến với anh em, như đã đến trong khắp thiên hạ”.
Khởi đầu bức thư của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côlôxê.
Phaolô, Tông đồ của Ðức Giêsu Kitô do ý định của Thiên Chúa, và anh Timôthêu, kính gửi các thánh ở Côlôxê, và anh em tín hữu trong Ðức Giêsu Kitô. Nguyện xin ân sủng và bình an của Thiên Chúa là Cha chúng ta và của Chúa Giêsu Kitô, ở cùng anh em.
Chúng tôi hằng cảm tạ Thiên Chúa, là Cha Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, khi chúng tôi cầu nguyện cho anh em, bởi nghe biết lòng tin của anh em vào Ðức Giêsu Kitô, và lòng yêu mến của anh em đối với tất cả các thánh. Chúng tôi cảm tạ vì niềm hy vọng dành cho anh em trên trời, mà anh em đã nghe biết trong lời chân thật của Tin Mừng. Tin Mừng đó đã đến với anh em, như đã đến trong khắp thiên hạ, sinh hoa kết quả và gia tăng nơi anh em, từ ngày anh em đã nghe và nhận biết ơn Thiên Chúa trong chân lý. Như anh em đã thụ giáo cùng Êpaphra là đồng liêu rất yêu dấu của chúng tôi, là kẻ trung tín giúp việc Ðức Giêsu Kitô thay cho chúng tôi. Ông cũng đã tỏ cho chúng tôi biết lòng yêu mến của anh em trong Thánh Thần.
Ðáp Ca: Tv 51, 10. 11
Ðáp: Tôi tin cậy vào lượng từ bi Chúa tới muôn đời
Xướng: Phần tôi như cây ô-liu xanh tốt trong nhà Thiên Chúa; tôi tin cậy vào lượng từ bi Chúa tới muôn đời.
Xướng: Tôi sẽ ca ngợi Chúa muôn đời vì Chúa đã hành động, và tôi sẽ chúc tụng danh Ngài, vì danh Ngài thiện hảo trước mặt chư tín hữu.
Bài Ðọc I: (Năm II) 1 Cr 3, 1-9
“Chúng tôi là những người phụ tá của Thiên Chúa, còn anh em là cánh đồng của Thiên Chúa, là toà nhà của Thiên Chúa”.
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, tôi không thể nói với anh em như với những người thiêng liêng, nhưng với những người xác thịt, những trẻ nhỏ trong Ðức Kitô. Tôi đã cho anh em uống sữa, chứ không cho của ăn, vì bấy giờ anh em chưa ăn được, nhưng cả bây giờ, anh em cũng chưa ăn được, vì hãy còn là người xác thịt. Bởi chưng ở giữa anh em, có sự ghen tương và tranh giành, thì anh em không phải là xác thịt, và sống như người phàm đó sao? Vì khi còn có người nói rằng: “Tôi thuộc về Phaolô”. Kẻ khác nói: “Tôi thuộc về Apollô”, thì anh em không phải là người phàm đó sao?
Vậy Apollô là gì? Phaolô là gì? Tất cả chỉ là những người giúp việc, mỗi người tuỳ theo ơn Chúa đã ban, nhờ họ mà anh em đã tin. Tôi trồng, Apollô tưới, nhưng Thiên Chúa cho mọc lên. Vì thế, kẻ trồng chẳng là gì cả, người tưới cũng chẳng là gì cả, nhưng chỉ Thiên Chúa, Ðấng làm cho mọc lên, mới đáng kể. Kẻ gieo và người tưới đều là một. Mỗi người sẽ lãnh công theo sự khó nhọc của mình. Vì chúng tôi là những người phụ tá của Thiên Chúa: còn anh em là cánh đồng của Thiên Chúa và là toà nhà của Thiên Chúa.
Ðáp Ca: Tv 32, 12-13. 14-15. 20-21
Ðáp: Phúc thay dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng mình (c. 12b).
Xướng: Phúc thay quốc gia mà Chúa là Chúa tể, dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng mình. Tự trời cao Chúa nhìn xuống, Người xem thấy hết thảy con cái người ta.
Xướng: Tự cung lâu của Người, Người quan sát, hết thảy mọi người cư ngụ địa cầu. Người đã tạo thành tâm can họ hết thảy, Người quan tâm đến mọi việc làm của họ.
Xướng: Linh hồn chúng tôi mong đợi Chúa, chính Người là Ðấng phù trợ và che chở chúng tôi. Bởi vậy lòng chúng tôi hân hoan trong Chúa, chúng tôi tin cậy ở thánh danh Người.
Alleluia: 2 Tm 1, 10b
Alleluia, alleluia! – Ðấng Cứu Chuộc chúng ta là Ðức Giêsu Kitô, đã dùng Tin Mừng tiêu diệt sự chết, và chiếu soi sự sống. – Alleluia.
Tin Mừng: Lc 4, 38-44
Khi ấy, Chúa Giêsu chỗi dậy ra khỏi hội đường, Người đến nhà Simon. Nhạc mẫu ông Simon phải cơn sốt nặng, và người ta xin Người chữa bà ấy. Người đứng bên bà, truyền lệnh cho cơn sốt, và cơn sốt biến khỏi bà. Tức thì bà chỗi dậy, và dọn bữa hầu các ngài. Khi mặt trời lặn, mọi người có bệnh nhân đau những chứng bệnh khác nhau, đều dẫn họ đến cùng Người. Người đặt tay trên từng bệnh nhân, và chữa họ lành. Các quỷ xuất khỏi nhiều người và kêu lên rằng: “Ông là Con Thiên Chúa”. Nhưng Người quát bảo không cho chúng nói, vì chúng biết chính Người là Ðức Kitô.
Ðến sáng, Người ra đi vào hoang địa, dân chúng liền đi tìm đến cùng Người, họ cố cầm giữ Người lại, kẻo Người rời bỏ họ. Người bảo họ rằng: “Ta còn phải rao giảng Tin Mừng nước Thiên Chúa cho những thành khác, bởi chính vì thế mà Ta đã được sai đến”. Và Người giảng dạy trong các hội đường xứ Giuđêa.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
MỘT NGÀY CỦA CHÚA GIÊ-SU
Sáng ngày, Người đi ra một nơi hoang vắng. Đám đông tìm Người, đến tận nơi Người đã đến, và muốn giữ Người lại, kẻo Người bỏ họ mà đi. (Lc 4,22)
Suy niệm: Một ngày hoạt động của Chúa Giê-su thật là bận rộn. Ngài hết giảng dạy lại chữa lành bệnh nhân, xua trừ ma quỷ. Ngài thương đám đông dân chúng nhưng cũng quan tâm đến từng con người bé mọn: bà gia của ông Si-mon bị sốt nặng, Ngài liền chữa cho bà khỏi sốt. Mặt trời đã lặn, người ta còn đem đến với Ngài nhiều người đau bệnh hoặc bị quỷ ám; tất cả đều được Ngài cứu chữa, không một ai bị chối từ. Thế mà ngay từ sáng sớm, Ngài đã “đi ra một nơi hoang vắng”. Thánh Mác-cô tiết lộ, Chúa ra nơi đó để cầu nguyện với Chúa Cha (x. Mc 1,35). Thì ra đây chính là nguồn cung cấp năng lượng cho hoạt động cường độ cao của Đức Giê-su: Dù bận rộn với đám đông dân chúng, Ngài vẫn dành thời gian kết hiệp với Chúa Cha. Mặt khác, Ngài cũng không rơi vào cám dỗ tự bằng lòng với sự hâm mộ níu kéo của dân chúng mà quên đi sứ mạng Chúa Cha trao phó là “phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa.”
Mời Bạn: Một ngày có 24 giờ, nhưng có khi bạn vẫn cảm thấy thiếu thời gian vì tất bật với bao công việc vật chất cũng như tinh thần. Đồng thời, bạn cảm thấy nội tâm mình thật trống rỗng, cuộc đời thật vô vị. Chúa nêu gương và mời bạn “đi vào nơi thanh vắng, để nghỉ ngơi” và cũng để phục hồi năng lượng tâm linh cho cuộc đời hoạt động của bạn.
Sống Lời Chúa: Dù bận rộn, bạn cũng dành ít phút tâm sự với Chúa trước khi bắt tay vào việc.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin ở với con luôn mãi, vì không có Chúa, con không thể làm được gì. Amen.
B/ Lm. Phaolô Vũ Đức Vượng
“Tôi còn phải loan báo Tin Mừng nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt để làm việc đó.”
Chúng ta hãy chiêm ngắm Chúa Giê-su để cảm nghiệm tâm tình của Ngài, và học cách Ngài loan báo Tin Mừng. Không chỉ bằng lời giảng dạy mà còn bằng cách sống lòng nhân từ, thương xót. Ngài chữa lành cho mẹ vợ Phê-rô, người môn đệ của mình. Cử chỉ thật là tình nghĩa! Mọi người bệnh hoạn, bị quỷ ám… đưa tới Người, đều được Ngài chữa lành. Thế nhưng cách sống đượm tình người đó và những thành công đó không cản trở sứ mạng loan báo Tin Mừng. Dân chúng nườm nượp đến với Ngài, hâm mộ, níu kéo Ngài; nhưng Ngài không dừng lại ở hiệu năng của công việc, không dừng lại ở thành công, hay danh vọng… Điểm dừng của Ngài là một nơi hoang vắng để kết hợp với Chúa Cha, điểm đến là tiếp tục nhận lệnh lên đường “loan báo Tin Mừng cho các thành khác nữa”.
Chúng ta có ý thức sứ mạng cao cả của mình khi lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội là được tham dự vào chức vụ Ngôn sứ của Chúa Ki-tô? Chúng ta có mải mê dừng lại ở những mối bận tâm trần thế mà quên điểm đến của mình là cuộc sống thân mật với Thiên Chúa và tiếp tục lên đường với sứ mạng loan báo Lời Chúa cho người khác.
Thành công và tiếng tăm, thiện cảm và sự thân quen gần gũi, là những điều có thể giữ chân người tông đồ. Trước sự chèo kéo của những người đau yếu đang thực sự cần Ngài, Chúa Giêsu vẫn muốn giữ cho mình sự tự do của người được Cha sai. Ngài hiểu là mình không được phép dừng chân ở một chỗ, để đặt trụ sở. Đâu phải chỉ có thành Caphácnaum, Nadarét hay vùng Galilê.
Để sống như Đức Ki-tô, chúng ta hãy chiêm ngắm Đức Ki-tô trong Tin Mừng hôm nay và chia sẻ những gì chúng ta cảm nghiệm về Ngài trong tư cách Ngôn Sứ.
Xin Chúa cho chúng ta lòng thao thức và nhiệt thành truyền giáo, để như Thánh Phao-lô, chúng ta có thể nói: “Khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng.”
C/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
D/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
Hành động và cầu nguyện
(Lc 4,38-44)
1. Thánh Luca tiếp tục tường thuật một ngày hoạt động bận rộn của Chúa Giêsu : sau khi giảng và chữa một người bị quỉ ám trong hội đường, Ngài đến nhà nhạc mẫu của Simon Phêrô và chữa bệnh sốt cho bà. Chiều đến, người ta vẫn còn mang tới rất nhiều bệnh nhân. Chúa Giêsu “đặt tay trên từng bệnh nhân” và cứu chữa họ. Sáng hôm sau dân chúng lại tìm Ngài. Nhưng Ngài đành phải ra đi vì “còn phải rao giảng Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho những thành khác”.
2. Chúa Giêsu đến nhà nhạc mẫu của Simon Phêrô và chữa bệnh sốt rét cho bà. Ngài xua trừ quỷ dữ ra khỏi nhiều người, và trong rất nhiều trường hợp khác, đối với nhiều bệnh nhân mắc đủ thứ chứng bệnh, Ngài cũng chữa lành. Tất cả đều chứng tỏ lòng nhân từ yêu thương của Chúa. Nói rõ hơn, với tư cách là Đấng Cứu Thế, Chúa Giêsu đến trần gian để giải cứu con người khỏi mọi khốn khổ phần hồn, nhưng Ngài cũng cứu giúp con người về phần xác nữa : Ngài cảm thông với những đau yếu bệnh tật của con người và chữa lành họ.
3. Chúa Giêsu không bao giờ quên việc chính yếu là phải loan báo một Tin Mừng. Chúa Giêsu nói với dân chúng :”Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt để làm việc đó”(Lc 4,43). Phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa, đó là công việc hàng đầu, ưu tiên và số một của Chúa. Sau khi Chúa về trời, các Tông đồ đã tiếp tục thi hành công việc này. Các ngài đã hoàn thành nhiệm vụ Chúa trao phó một cách rất tốt đẹp.
Rao giảng Tin Mừng luôn là một việc cấp bách và liên tục, không dừng lại ở một nơi hay một nhóm người nhất định, mà phải từ nơi này đến nơi khác, cho bất cứ ai chúng ta gặp gỡ và đi đến. Cần ý thức sứ vụ của tất cả Kitô hữu chúng ta là truyền giáo, truyền giáo trong cả lời nói và hành động thiết thực qua đời sống yêu thương, bác ái và xả thân phục vụ.
4. Dân chúng mộ mến Đức Giêsu vì Ngài làm cho họ biết bao điều tốt đẹp : chữa bệnh, trừ quỷ, rao giảng… Thật dễ hiểu khi họ muốn giữ Ngài ở lại với họ. Điều đó không sai. Nhưng Chúa Giêsu không chấp nhận một tầm nhìn hạn hẹp như vậy. Ngài nói với họ :”Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa… Tôi được sai đi cốt để làm việc đó”. Để thắng cơn cám dỗ đi sai lệch trọng tâm của sứ mạng loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa, Chúa Giêsu vẫn luôn kết hợp với Chúa Cha qua đời sống cầu nguyện :Từ sáng sớm, Người đi ra một nơi hoang vắng để cầu nguyện, để sống thân mật với Chúa Cha, để lắng nghe Chúa Cha và nói lại cho dân chúng. Cầu nguyện trước đã rồi mới loan báo Tin Mừng, hai thực hành này hòa quyện với nhau trong con người và hoạt động của Chúa Giêsu (5 phút Lời Chúa).
5. Nhiều lần các Tin Mừng kể việc Chúa Giêsu cầu nguyện, chẳng hạn như:”Sau khi giải tán đám động, Người đi lên núi mà cầu nguyện, chiều đến Ngài vẫn ở đó một mình” (Mt 14,23), hoặc :”Sáng sớm lúc trời còn tối mịt, Người đã thức dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó”(Mc 1,35). Chúng ta để ý đến hai chi tiết : sáng sớm thức dậy Chúa Giêsu đi cầu nguyện và chiều đến sau khi giải tán đám đông, Chúa Giêsu đi cầu nguyện.
Cầu nguyện đóng vai trò hết sức quan trọng trong đời sống Kitô hữu. Mọi người có thề cầu nguyện mọi lúc mọi nơi với nhiều phương cách. Tuy nhiên, nơi mỗi xứ đạo chúng ta từ xưa đến nay vẫn giữ được thói quen tốt là đến nhà thờ vào lúc khởi đầu và kết thúc mỗi ngày : ban sáng dâng Thánh lễ và buổi tối đọc kinh chung, nhất là kinh Mân Côi.
6. Theo như đức Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn văn Thuận có viết trong cuốn sách Đường Hy Vọng như sau :”Hoạt động không cầu nguyện là vô ích trước mặt Chúa”.
Dù là Con Thiên Chúa, với thân phận làm người, Chúa Giêsu vẫn không bỏ qua việc cầu nguyện. Nhìn lại một ngày làm việc của Chúa Giêsu, ta thấy Ngài rất bận : giảng ở hội đường; giảng xong, chữa một người bị quỷ ám; rời hội đường, Ngài đi chữa bệnh cho nhạc mẫu của Simon Phêrô; chiều đến chưa kịp nghỉ ngơi người ta lại đem các bệnh nhân tới và Ngài lại cứu chữa. Sáng sớm hôm sau khi trời còn tối mịt, Ngài thức dậy sớm đi đến một nơi hoang vắng để cầu nguyện và bắt đầu một ngày mời cũng rất bận rộn. Dù rất bận rộn, nhưng Chúa Giêsu vẫn dành thời giờ để cầu nguyện; dù bị đám đông ồn ào bao vây suốt ngày, Chúa Giêsu vẫn có cách tìm nơi yên tĩnh để cầu nguyện.
7. Truyện : Phải cộng tác với Chúa.
Đức cha Tihamer Toth kể : Một triết gia kia buồn vì người học trò xuất sắc của mình ngày càng ham suy tư hơn, nhưng càng bớt cầu nguyện đi. Khi được hỏi lý do thì người học trò đáp :
– Thứ nhất, Chúa biết hết mọi sự, không cần chúng ta nói. Thứ hai, Chúa tốt lành vô cùng, Ngài sẽ ban cho chúng ta mọi thứ chúng ta cần. Thứ ba, Ngài là Đấng Vĩnh Cửu, lời cầu nguyện của chúng ta chẳng thay đổi được Ngài.
Triết gia không nói gì. Ông đến ngồi dưới bóng cây, mặt buồn bã, người học trò hỏi :
– Tại sao thầy buồn thế ?
– Người bạn của thầy có một thửa ruống rất tốt, hằng năm sản xuát rất nhiều hoa màu. Nhưng bây giờ ông ta bỏ mặc không chăm sóc gì cho nó nữa.
– Bộ ông ta khùng ư ?
– Không đâu. Ông còn khôn nữa là khác. Ông nói : Thiên Chúa yêu thương vô cùng, Ngài sẽ lo cho tôi mọi thứ tôi cần, thế nên chẳng cần làm ruộng nữa. Chúa quyền phép vô cùng, dù tôi không cầy xới, Ngài vẫn thừa sức cho nó sinh sản hoa mầu dư đầy.
– Như thế nghĩa là thử thách Chúa rồi con gì nữa ?
– Thì con cũng thế thôi.