“Các con là sự sáng thế gian”.
Bài Ðọc I: (Năm I) 2 Cr 1, 18-22
“Ðức Giêsu không phải vừa “Có” lại vừa “Không”, nhưng nơi Người chỉ “Có” mà thôi”.
Trích thư thứ hai của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, xin Thiên Chúa là Ðấng trung tín, chứng giám cho rằng lời nói của chúng tôi đối với anh em không phải là vừa “Có” lại vừa “Không”. Quả thế, Con Thiên Chúa là Ðức Giêsu Kitô, Ðấng mà tôi, Silvanô và Timôthêu đã rao giảng nơi anh em, Người không phải vừa “Có” lại vừa “Không”; trái lại, nơi Người chỉ là “Có” mà thôi. Bởi chưng bao nhiêu lời hứa của Thiên Chúa đã thành “Có” ở nơi Người. Vì thế, nhờ Người mà chúng tôi hô lên lời “Amen” tôn vinh Thiên Chúa. Vậy Ðấng đã làm cho chúng tôi và anh em được đứng vững trong Ðức Kitô, và đã xức dầu cho chúng ta, chính là Thiên Chúa, Ngài đã ghi dấu trên mình chúng ta, và đã ban vào lòng chúng ta bảo chứng của Thánh Thần.
Ðáp Ca: Tv 118, 129. 130. 131. 132. 133. 135
Ðáp: Lạy Chúa, xin tỏ cho tôi tớ Chúa thấy long nhan hiền hậu của Chúa
Xướng: Kỳ diệu thay những lời Ngài nghiêm huấn, bởi thế linh hồn con vẫn tuân theo.
Xướng: Sự mạc khải lời Ngài soi sáng, và dạy bảo những người chưa kinh nghiệm.
Xướng: Con há miệng để hút nguồn sinh khí, vì con ham muốn những chỉ thị của Ngài.
Xướng: Xin Chúa nhìn lại thân con và thương xót, như Chúa quen xử với những người yêu mến danh Chúa.
Xướng: Xin hướng dẫn con bước theo lời răn của Chúa, và chớ để điều gian ác thống trị trong mình con.
Xướng: Xin tỏ cho tôi tớ Ngài thấy long nhan hiền hậu, và dạy bảo con những thánh chỉ của Ngài. –
Bài Ðọc I: (Năm II) 1 V 17, 7-16
“Vò bột không cạn và bình dầu không giảm như lời Chúa đã dùng lời Êlia mà phán”.
Trích sách Các Vua quyển thứ nhất.
Trong những ngày ấy, dòng suối nơi Êlia ẩn náu đã cạn, vì trong xứ không mưa. Bấy giờ Thiên Chúa phán cùng Êlia rằng: “Hãy chỗi dậy, đi Sarephta thuộc miền Siđon và ở lại đó: Ta đã truyền cho một quả phụ nuôi dưỡng ngươi”. Ông liền lên đường đi Sarephta. Khi ông đến trước cửa thành, ông thấy một quả phụ đang lượm củi; ông gọi bà và nói với bà rằng: “Xin đem cho tôi một ít nước trong bình để tôi uống”. Ðương lúc bà đi lấy nước, ông gọi lại mà nói: “Xin cũng mang cho tôi một miếng bánh”. Bà thưa: “Có Chúa là Thiên Chúa hằng sống chứng giám: Tôi không có sẵn bánh, tôi chỉ còn một nắm bột trong hũ với một ít dầu trong bình. Này đây tôi lượm vài que củi về nấu cho tôi và con trai tôi ăn, rồi chết thôi”. Êlia trả lời bà rằng: “Bà đừng lo, cứ đi và làm như bà đã nói. Nhưng, với chút bột ấy, trước hết hãy làm cho tôi một cái bánh nhỏ, đem ra đây cho tôi, sau đó hãy làm cho bà và con trai bà. Vì Chúa là Thiên Chúa Israel truyền rằng: “Hũ bột sẽ không cạn và bình dầu sẽ không vơi đi, cho đến ngày Chúa cho mưa xuống trên mặt đất”. Bà đi làm theo lời ông Êlia; chính ông và bà cùng cả nhà đều đủ ăn; từ ngày đó, hũ bột không cạn và bình dầu không vơi, như lời Chúa đã dùng Êlia mà phán.
Ðáp Ca: Tv 4, 2-3. 4-5. 7-8
Ðáp: Lạy Chúa, xin chiếu sáng thiên nhan Chúa trên mình chúng con (c. 7b).
Xướng: Khi con cầu, nguyện Chúa nghe, lạy Chúa công bình của con, Chúa đã giải thoát con trong cơn khốn khó, nguyện xót thương và nghe tiếng con cầu. Người quyền thế, các ông cứng lòng tới bao giờ nữa? Tại sao say đắm bả phù hoa và kiếm chuyện sai ngoa?
Xướng: Nên biết rằng Chúa biệt đãi thánh nhân Ngài, Chúa sẽ nghe tôi khi tôi cầu khẩn Chúa. Hãy run lên và thôi phạm tội, hãy hồi tâm nghĩ lại trên giường nằm, và hãy lặng thinh.
Xướng: Nhiều người nói: “Ai chỉ cho ta thấy điều thiện hảo?” Lạy Chúa, xin chiếu sáng thiên nhan Chúa trên mình chúng con. Chúa đã gieo vào lòng con niềm vui, vui hơn tụi kia khi chúng tràn đầy lúa rượu.
Alleluia: Ga 8, 12
Alleluia, alleluia! – Chúa phán: “Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh sáng ban sự sống”. – Alleluia.
(Hoặc đọc: Alleluia, alleluia! Ánh sáng của anh em phải chiếu giãi trước mặt thiên hạ, để họ thấy những công việc tốt đẹp anh em làm, mà tôn vinh Cha của anh em. Alleluia.)
Phúc Âm: Mt 5, 13-16
“Các con là sự sáng thế gian”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con là muối đất. Nếu muối đã lạt, người ta biết lấy gì mà ướp cho mặn lại? Muối đó không còn xử dụng vào việc chi nữa, chỉ còn ném ra ngoài cho người ta chà đạp lên nó. Các con là sự sáng thế gian. Một thành phố xây dựng trên núi, không thể che giấu được. Và người ta cũng không thắp đèn rồi để dưới đáy thùng, nhưng đặt nó trên giá đèn, hầu soi sáng cho mọi người trong nhà. Sự sáng của các con cũng phải chiếu giãi ra trước mặt thiên hạ, để họ xem thấy những việc lành của các con mà ngợi khen Cha các con trên trời”.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
KI-TÔ HỮU CHÍNH DANH
Đức Giê-su nói với các môn đệ: “Chính anh em là muốn cho đời… Chính anh em là ánh sáng cho trần gian…” (Mt 5,13.14)
Suy niệm: Ki-tô hữu không chỉ đơn thuần là người thuộc về Đức Ki-tô nhờ lãnh nhận bí tích Rửa tội, tuân giữ một số lề luật, thực hành một số lễ nghi. Bằng hình ảnh hạt muối và ánh sáng, Chúa Giê-su cho biết căn tính và sứ mạng của họ không phải là đóng băng, co cụm trong nội bộ của mình mà phải toả lan như ánh sáng, phải tác động và làm tươi mới như muối ướp trần gian. Người Ki-tô hữu chính danh phải là một tông đồ, một chứng nhân của Đức Ki-tô bằng tất cả cuộc sống của mình, chứ không phải chỉ giới hạn tại một số nơi, trong một số thời gian nào đó, hoặc trong một số lãnh vực nào đó mà thôi.
Mời Bạn: Muốn được như thế, người Ki-tô hữu phải nên như một chén thánh chứa đầy Chúa Ki-tô nhờ cuộc sống kết hợp thân thiết với Ngài bằng bí tích Thánh Thể và bằng đời sống cầu nguyện, nghiền ngẫm đến độ thấm nhuần Lời Chúa. Người Ki-tô hữu chính danh như thế sẽ trở nên giống Đức Ki-tô đến mức mọi tư tưởng, lời nói cũng như việc làm của họ, nói tắt cả cuộc sống họ trở nên như hoạ ảnh, là hiện thân của chính Đức Ki-tô. Mời bạn kiểm điểm đời sống và lượng giá xem mình đã trở nên giống Đức Ki-tô được bao nhiêu phần trăm cuộc sống của bạn rồi.
Sống Lời Chúa: Khi bắt đầu một ngày sống, trước khi khởi sự một công việc, bạn định tâm tự hỏi trong việc này, trong hoàn cảnh này, Đức Ki-tô muốn bạn hành xử như thế nào, và bạn sẽ làm theo ơn soi sáng đó của Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa xin ban cho chúng con lửa yêu mến nồng nàn, để con luôn biết làm chứng cho Chúa trong mọi việc của cuộc sống hằng ngày.
B/ Lm. Phaolô Vũ Đức Vượng
“Chính anh em là muối cho đời…. Chính anh em là ánh sáng cho trần gian.”
Cơn khủng hoảng lớn về đức tin trên thế giới hiện nay không xuất phát từ chỗ Giáo Hội thiếu thốn phương tiện, cơ sở hay tổ chức ban bệ, cũng không phải vì bị cấm cách bách hại cho bằng vì chính cuộc sống của các Ki-tô hữu lắm khi trở nên “thiếu hương vị, thiếu một niềm tin trọn vẹn, thiếu cảm nghiệm về Thiên Chúa, thiếu phẩm chất của Tin Mừng, thiếu tinh thần triệt để của người môn đệ.” Nơi người môn đệ Chúa phải mặn mà chất Tin Mừng, và phải có sức toả lan cho trần gian chất Tin Mừng ấy. Nếu không có vị mặn, nếu không thể toả sáng, thì sự hiện diện của người Ki-tô hữu trở thành vô vị tẻ nhạt “chỉ đáng quăng ra ngoài cho người ta chà đạp thôi”.
Chúng ta đã là muối mặn, đã là ngọn đèn cháy sáng, khi chúng ta được mai táng và sống lại với Đức Ki-tô qua Bí Tích Thánh Tẩy. Để tiếp tục là muối, là ánh sáng cho trần gian, chúng ta phải được nuôi dưỡng bằng ân sủng qua đời sống bí tích và cầu nguyện. Các cơn khủng hoảng đức tin luôn gắn liền với hiện tượng bỏ bê việc lãnh nhận các bí tích, lơ là việc cầu nguyện, coi nhẹ việc học hỏi giáo lý …
Đức Giêsu tự nhận mình là Ánh sáng cho thế giới. Bây giờ Ngài lại mạnh dạn gọi các môn đệ là ánh sáng cho thế giới. Thế giới hôm nay đã được điện khí hóa khắp nơi. Nhưng bóng tối và bóng mờ thì chỗ nào cũng có. Cả bên ngoài lẫn trong tim con người.
Bóng tối là một quyền lực đáng sợ mà con người phải đối diện. Chỉ khi môn đệ mang Ánh sáng của Đức Giêsu, và trở nên ánh sáng, khi đó họ mới có thể giúp thế giới này bừng sáng. Đừng sợ để người khác thấy điều tốt nơi mình, nếu điều đó đưa người ta đến chỗ nhận biết và tôn vinh Thiên Chúa.
Một phần ba thế giới là Kitô hữu, bẩy phần trăm người Việt Nam là Công Giáo. Chúng ta có thể làm được nhiều điều cho thế giới hôm nay được mặn lên, được sáng lên.
C/ Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
D/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
E/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
Muối đất và ánh sáng
(Mt 5,13-16)
1. Sau khi Chúa Giêsu cho biết phải có 8 đức tính như bài Tin Mừng hôm trước để có thể làm công dân Nước Trời, Ngài bảo các môn đệ phải làm chứng cho Ngài : phải trở nên muối ướp mọi người cho khỏi hư hỏng; phải trở nên ánh sáng soi cho mọi người nhìn biết Chúa. Nếu các môn đệ là muối, là ánh sáng mà đã lạt, đã bị che khuất đi, nghĩa là không lo làm gương sáng gương lành, thì sẽ không giúp ích được gì cho ai, mà sẽ ra vô dụng bất lợi nữa.
2. Thân phận và hoàn cảnh của mỗi Kitô hữu khác nhau : có người âm thầm hèn mọn như muối, có người rực rỡ huy hoàng như ánh sáng. Nhưng mọi người đều có sứ mạng tác động tốt lên môi trường mình sống. Không tác động tốt thì không còn là Kitô hữu nữa.
Là muối đất, là ánh sáng thế gian, hơn ai hết, Kitô hữu chúng ta cần phải thắp sáng lên niềm hy vọng bằng cuộc sống tỏa lan tình người. Dù chỉ là ngọn đèn mù mờ giữa biển khơi, chứng từ của người Kitô hữu vẫn luôn cần thiết cho sự sống (Carôlô).
3. “Chính anh em là muối cho đời”.
Khi nói đến muối, người ta nghĩ ngay đến vai trò quan trọng của chúng trên sức khỏe của con người, bởi vì : muối có thể làm dung hòa, điều chỉnh độ chứa nước của cơ thể (cân bằng lỏng). Các hoạt động của cơ thể sẽ bị xáo trộn nếu thiếu muối, triệu chứng rối loạn điện giải, co bắp thịt, đau cơ, uể oải, hoa mắt, chóng mặt, phù thũng… là do thiếu muối. Muối còn có tác dụng sát trùng cao, bảo quản thức ăn cho khỏi hư thối… Tục ngữ ca dao Việt nam có câu :”Cá không ăn muối cá ươn”.
Thật vậy, đời môn đệ chỉ có giá trị khi trong mình có vị mặn của tình yêu Giêsu, để làm toát lên hương vị của khiêm nhường, yêu thương, tự hủy, vâng phục, xóa mình ra không để sống và sống cho người khác. Nếu không có vị mặn này, phải chăng đời môn đệ của chúng ta trở nên nhạt nhẽo, bèo bọt và vô tác dụng. Khi ấy, sự hiện diện của chúng ta trở nên dị hợm… thay vì ướp cho đời thì lại làm cho đời trở nên hư thối vì bị lây nhiễm bởi những lề thói xấu xa tục tĩu của chúng ta (Ngọc Biển).
4. “Chính anh em là ánh sáng cho thế gian”.
“Thiên Chúa là ánh sáng” (1Ga 1,5), và chỉ có Chúa Giêsu mới dám nhận mình là ánh sáng. Nhưng hôm nay, Chúa Giêsu cũng muốn các môn đệ là Kitô hữu chúng ta trở thành ánh sáng cho thế gian. Vì thế, muốn trở thành ánh sáng như Chúa Giêsu, chúng ta phải ở gần Người và kết hợp với Người, bởi “gần đèn thì ta được tỏa sáng”. Chúng ta trở thành ánh sáng cho thế gian khi phản chiếu vinh quang Chúa bằng đời sống chứng nhân :
– Người Kitô hữu là con cái sự sáng, phải dùng đời sống gương mẫu và chứng tá của mình để soi dẫn cho người chung quanh biết đường về cùng Chúa.
– Ánh sáng Tin Mừng của Chúa phải được minh chứng qua lối sống của người Kitô hữu.
– Chính đời sống của người Kitô hữu phải là bài giảng Tin Mừng cho thế gian : hoạt động của người Kitô hữu phải là dịp cho người ta ca tụng Thiên Chúa; vai trò của người Kitô hữu trong thế gian phải như ánh đèn chiếu sáng chân lý của Chúa, Tin Mừng của Chúa cho mọi người.
5. Trở nên muối đất và ánh sáng thế gian bằng cách nào ?
Bằng chứng tá cuộc sống của mình, bằng lời nói ăn khớp với việc làm, không phải vừa có vừa không như thánh tông đồ Phaolô nói trong thư gửi tín hữu thành Côrintô, mà phải luôn rõ ràng, dứt khoát, hoặc có hoặc không, bởi vì Thiên Chúa là Đấng trung tín và chân thật, một khi hiểu được sứ mệnh của mình thì đời sống người Kitô hữu không thể nào là tầm thường hoặc vô ý nghĩa được.
Tất cả mọi công việc dù nhỏ nhặt và tầm thường đến mấy đi nữa cũng không bị mất mát hoặc vô dụng nhưng sẽ nên như một tia sáng lóe lên xóa tan tăm tối, sẽ như một cây cỏ làm cho mảnh vườn thêm xinh tươi, sẽ như một bông hoa nhỏ làm cho cảnh vườn thêm mầu sắc, sẽ như một viên gạch xây dựng tòa nhà xã hội và như những giọt nước tụ hợp lại để trở thành biển cả mênh mông.
6. Truyện : Ảnh hưởng của gương sáng.
Có những lời nói và việc làm rất vô tình nhưng gây một ảnh hưởng rất lớn. Đức Hồng y Fulton
Sheen kể lại hai câu chuyện như sau :
Tại Nam Tư, trong một lần giúp lễ, một cậu bé đã vô tình đánh vỡ lọ nước. Vị Linh mục tức giận tát cậu bé và thốt lên :”Cút đi, đừng bao giờ trở lại đây nữa”. Cậu bé đó đã không bao giờ trở lại nhà thờ nữa, bởi vì sau này cậu đã trở thành nhà lãnh đạo nước Nam Tư xã hội chủ nghĩa. Cậu bé ấy là Titô.
Tôi còn nhớ tôi cũng là một cậu bé giúp lễ tại nhà thờ chính tòa, lúc đó tôi lên 7 tuổi. Trong một phiên giúp lễ, tôi cũng đánh rơi cái lọ. Tôi sợ tưởng chết được, vì mấy cậu bé giúp lễ chúng tôi cứ nghĩ là Đức cha rất nghiêm khắc. Thế nhưng sau Thánh lễ, Ngài gọi tôi lại và hỏi :”Lớn lên con sẽ học ở trường nào ? Con có bao giờ nghe nói tới Louvain không ? Tôi đáp :”Thưa Đức cha, chưa”. Ngài nói :”Vậy thì con về nói với mẹ con rằng khi lớn lên con sẽ vào học tại trường Đại học Louvain”. Tôi không ngờ rằng hai năm sau khi chịu chức Linh mục, tôi đã ngồi trên chuyến xe lửa trực chỉ Louvain.
Cũng một biến cố, nhưng tôi đã đi về hướng này, còn Titô thì đi về hướng ngược lại (Chờ đợi Chúa).