“Con gái tôi vừa mới chết, nhưng xin Ngài đến, nó sẽ sống lại”.
Bài Ðọc I: (Năm I) St 28, 10-22a
“Ông thấy một cái thang dựng đứng, thấy các thiên thần lên xuống trên thang, và nghe Thiên Chúa phán”.
Trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy, ông Giacóp ra khỏi xứ Bersabê, đi sang thành Haran. Khi ông tới một nơi kia, mặt trời đã lặn, ông muốn ngủ đêm lại đó, nên ông lấy một hòn đá nơi ấy mà gối đầu và ngủ tại đó. Ông chiêm bao thấy một cái thang, chân thang chấm đất và đầu thang chạm đến trời: các thiên thần lên xuống trên thang ấy.
Chúa ngự trên đầu thang và phán rằng: “Ta là Thiên Chúa Abraham tổ phụ ngươi, và là Thiên Chúa Isaac: Ta sẽ ban cho ngươi và dòng dõi ngươi đất ngươi đang ngủ đây. Dòng dõi ngươi sẽ đông đúc như bụi trên mặt đất. Ngươi sẽ tràn sang đông, tây, nam, bắc, và nhờ ngươi và dòng dõi ngươi, mọi dân tộc trên thế giới này sẽ được chúc phúc. Bất cứ ngươi đi đâu, Ta sẽ gìn giữ ngươi và Ta sẽ dẫn ngươi vào đất này: Ta sẽ không bỏ ngươi cho đến khi Ta đã thi hành điều Ta hứa với ngươi”.
Khi Giacóp tỉnh giấc mộng, ông nói: “Quả thực Chúa ngự nơi này mà tôi không biết”. Ông run sợ mà nói rằng: “Nơi này đáng kinh hãi là dường nào! Ðây chẳng khác gì đền của Thiên Chúa và cửa thiên đàng”. Sáng ngày Giacóp chỗi dậy, ông lấy hòn đá đã dùng gối đầu mà dựng lên làm bia ghi dấu, rồi đổ dầu lên trên. Ông gọi tên thành ấy là Bêthel, khi trước thành này gọi là Luza.
Giacóp đã khấn rằng: “Nếu Thiên Chúa ở với con và gìn giữ con trên đường con đang đi, ban cho con cơm ăn áo mặc, và nếu con trở về nhà cha con bằng yên, thì Chúa sẽ là Thiên Chúa của con và hòn đá con dựng lên làm bia ghi dấu đây sẽ gọi là Nhà của Thiên Chúa”.
Ðáp Ca: Tv 90, 1-2. 3-4. 14-15ab
Ðáp: Lạy Chúa con, con tin cậy ở Ngài
Xướng: Bạn sống trong sự che chở của Ðấng Tối Cao, bạn cư ngụ dưới bóng của Ðấng Toàn Năng, hãy thưa cùng Chúa: “Chúa là chiến lũy, nơi con nương náu; lạy Chúa, con tin cậy ở Ngài”.
Xướng: Vì chính Ngài sẽ cứu bạn thoát lưới dò của kẻ bẫy chim, và thoát khỏi quan ôn tác hại. Ngài sẽ che chở bạn trong bóng cánh của Ngài, và dưới cánh Ngài, bạn sẽ nương thân: lòng trung tín của Ngài là mã giáp và khiên thuẫn.
Xướng: Vì người quý mến Ta, Ta sẽ giải thoát cho, Ta sẽ che chở người bởi lẽ người nhìn biết danh Ta. Người sẽ kêu cầu Ta và Ta sẽ nhậm lời; Ta sẽ ở cùng người trong lúc gian truân.
Bài Ðọc I: (Năm II) Hs 2, 14. 15-16. 19-20
“Ta sẽ đính hôn với ngươi đến muôn đời”.
Trích sách Tiên tri Hôsê.
Ðây Chúa phán: “Này đây Ta sẽ dụ dỗ nó, đem nó vào sa mạc, và kề lòng, Ta nói khó với nó. Ở đó nó sẽ vọng lại như ngày còn thơ, và như ngày nó lên từ đất Ai-cập. Sẽ xảy ra là trong ngày ấy, sấm của Giavê, nó sẽ gọi Ta: ‘Chồng tôi’, chứ nó sẽ không gọi Ta là ‘Ông chủ tôi’ nữa”.
“Ta sẽ đính hôn với ngươi đến muôn đời. Ta sẽ đính hôn với ngươi trong công bình và chính trực, trong tình yêu và thương xót. Ta sẽ đính hôn với ngươi trong sự trung tín và ngươi sẽ biết Ta là Chúa”.
Ðáp Ca: Tv 144, 2-3. 4-5. 6-7. 8-9
Ðáp: Chúa nhân ái và từ bi (c. 8a).
Xướng: Hằng ngày con sẽ chúc tụng Chúa và con sẽ khen ngợi danh Chúa tới muôn đời. Chúa vĩ đại và rất đáng ngợi khen, sự vĩ đại của Chúa không thể đo lường được.
Xướng: Thế hệ này rao giảng cho thế hệ kia hay công việc Chúa, và thiên hạ loan tin quyền năng của Ngài. Người ta nói đến vinh quang cao cả oai nghiêm, và phổ biến những điều kỳ diệu của Chúa.
Xướng: Người ta nói tới quyền năng trong những việc đáng sợ, và kể ra sự vĩ đại của Ngài. Người ta lớn tiếng khen ngợi lòng nhân hậu bao la, và hân hoan vì đức công minh của Chúa.
Xướng: Chúa nhân ái và từ bi, chậm bất bình và giầu ân sủng. Chúa hảo tâm với hết mọi loài, và từ bi với mọi công cuộc của Chúa.
Alleluia: Tv 144, 14cd
Alleluia, alleluia! – Chúa trung thành trong mọi lời Chúa phán, và thánh thiện trong mọi việc Chúa làm. – Alleluia.
(Hoặc đọc: Alleluia, alleluia! Đấng cứu độ chúng ta là Đức Giêsu Kitô đã tiêu diệt thần chết, và đã dùng Tin Mừng mà làm sáng tỏ phúc trường sinh. – Alleluia.)
Tin Mừng: Mt 9, 18-26
Khi ấy, Chúa Giêsu đang nói, thì có một vị kỳ mục kia đến lạy Người mà thưa rằng: “Lạy Ngài, con gái tôi vừa mới chết, nhưng xin Ngài đến đặt tay trên nó, thì nó sẽ sống lại”. Chúa Giêsu chỗi dậy, và cùng với các môn đệ, đi theo ông ấy. Và này có người đàn bà bị bệnh loạn huyết đã mười hai năm, tiến lại đàng sau Người và chạm đến gấu áo Người. Vì bà nghĩ thầm rằng: Nếu tôi được chạm đến áo Người thôi, thì tôi sẽ được khỏi. Chúa Giêsu ngoảnh lại, trông thấy bà ta, liền phán rằng: “Này con, hãy vững lòng. Ðức tin của con đã cứu thoát con”. Và người đàn bà được khỏi bệnh.
Khi Chúa Giêsu đến nhà vị kỳ mục, và thấy những người thổi kèn và đám đông đang xôn xao, thì bảo rằng: “Các ngươi hãy lui ra, con bé không có chết đâu, nó ngủ đó thôi”. Họ liền nhạo cười Người. Và khi đã xua đám đông ra ngoài, Người vào cầm tay đứa bé và nó liền chỗi dậy. Tin này đồn đi khắp cả miền ấy.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
Ki-tô hữu trên sân khách
Đức Giê-su đến nhà viên thủ lãnh; thấy phường kèn và đám đông xôn xao, Người nói: “Lui ra! Con bé có chết đâu, nó ngủ đấy!” Nhưng họ chế nhạo Người. Khi đám đông bị đuổi ra rồi, thì Người di vào, cầm lấy tay con bé, nó liền chỗi dậy. (Mt 9,23-26)
Suy niệm: Thi đấu trên sân khách là một thử thách lớn cho các cầu thủ. Tiếng hò la của đám đông ở khán đài không chỉ làm phấn khích tinh thần đội nhà mà còn uy hiếp tinh thần của đối phương. Điều đó được chứng nghiệm nơi tâm trạng của các cầu thủ khi thi đấu tại Nam Phi, phải đối phó với tiếng kêu inh ỏi của rừng kèn vuvuzela. Ki-tô hữu thi hành sứ vụ rao giảng Tin Mừng cũng có cảm giác giống như đang đá banh trên sân khách. Họ phải chịu áp lực nặng nề của người đời như sự thờ ơ, lời chế nhạo, hăm dọa v.v… Điều đó khiến không ít người thoái thác việc truyền giáo, thậm chí hổ thẹn tỏ dấu mình là Ki-tô hữu. Thánh Giáo hoàng Gio-an Phao-lô II nhắc nhở: “Chúng ta đừng bao giờ hổ thẹn về Tin Mừng và đừng sợ loan báo rằng chúng ta là Ki-tô hữu.” Lời kêu gọi đó phản ánh thái độ của Đức Giê-su trước đám đông chế nhạo Ngài hôm ấy, Ngài vẫn làm phép lạ để tôn vinh Danh Chúa và cứu rỗi con người.
Mời Bạn: Có bao giờ bạn cảm nghiệm được sự bình an tâm hồn sau khi tỏ dấu mình là Ki-tô hữu chưa? Hoàn cảnh không thuận tiện có làm cho Ki-tô hữu tăng triển lòng tin, cậy, mến không?
Sống Lời Chúa: Bạn sẵn sàng tỏ dấu mình là Ki-tô hữu và sống như người Ki-tô hữu dù gặp thuận tiện hay không.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa nói: ai tuyên xưng Chúa trước mặt người đời, Chúa sẽ tuyên xưng họ trước mặt Chúa Cha. Xin Chúa cho chúng con được sống giây phút hạnh phúc ấy.
B/ Lm. Phaolô Vũ Đức Vượng
Người đàn bà sờ vào tua áo của Người, vì bà nghĩ: “Tôi chỉ cần sờ vào áo của Người thôi là sẽ được cứu.”
Gặp gỡ, tiếp xúc với Chúa Giêsu hàng ngày, đó chính là cách thể hiện đời sống đức tin của chúng ta.
Tin mừng hôm nay thuật lại hai cuộc tiếp xúc với Chúa Giêsu: một đối với người đàn bà bị bệnh và một đối với cô bé gái đã chết. Dù là trực tiếp được Chúa Giêsu nắm tay hay chỉ là gián tiếp qua gấu áo choàng, dù là công khai hay là kín đáo, nhưng một khi đã có sự tiếp xúc với Chúa Giêsu thì nguồn ơn Thánh sẽ được thông ban. Người đàn bà được lành bệnh và cô bé gái sống lại.
Một trong những cơn bệnh của thế giới chúng ta ngày nay là coi thường những cuộc gặp gỡ, tiếp xúc với Chúa Giêsu. Dù Chúa Giêsu đã về trời, nhưng Ngài còn muốn hiện diện bên cạnh con người. Vì vậy mà Ngài đã lập ra các Bí tích để qua đó gặp gỡ, tiếp xúc với con người. Thế nhưng nhiều người lại coi các Bí tích như là những phù phép hình thức bên ngoài không cần thiết. Họ chủ trương chỉ sống đạo trong lòng là đủ.
Dĩ nhiên tuân giữ Lời Chúa và thực hành Lời Chúa là căn bản cho đời sống đạo, nhưng nếu chỉ có vậy không thì cũng chẳng khác gì đời sống đạo của dân Do Thái thời xưa, họ cũng có niềm tin vào Thiên Chúa, cũng có mười giới răn để tuân giữ, nhưng họ không có các bí tích, cho nên thiếu sức sống của tình yêu.
Đến với các Bí tích, nhất là Bí tích giải tội, Bí tích Thánh thể, tức là đến với Chúa Giêsu, tiếp xúc với Chúa Giêsu. Có tiếp xúc với Chúa Giêsu thì dù trực tiếp hay gián tiếp, ơn lành của Chúa vẫn được phân phát, sức sống tình yêu của Chúa vẫn được trao ban.
Xin Chúa biến đổi chúng ta, biến đổi từ từ qua cầu nguyện. Mỗi lần chúng ta thấy Chúa, xin Chúa biến đổi ánh mắt chúng ta. Mỗi lần rước Chúa, xin Chúa biến đổi môi miệng chúng ta. Mỗi lần nghe Lời Chúa, xin Chúa biến đổi tai chúng ta. Xin làm cho khuôn mặt chúng ta ngời sáng hơn sau mỗi lần gặp Chúa.
C/ Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
PHÓ MÌNH TRONG TAY CHÚA
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Hai Tuần 14 Thường Niên, năm Chẵn này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Nhờ Con Chúa hạ mình xuống, Chúa đã nâng loài người sa ngã lên. Xin Chúa rộng ban cho các tín hữu Chúa niềm vui thánh thiện này: Chúa đã thương cứu họ ra khỏi vòng nô lệ tội lỗi, thì xin Chúa cũng cho họ được hưởng phúc trường sinh.
Muốn hưởng phúc trường sinh, thì phải biết phó mình trong tay Chúa, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, sách Samuen quyển II cho thấy: Hơn cả khi sám hối tội lỗi, chính khi trốn khỏi Giêrusalem, mà vua Đavít cho ta thấy đức tin của ông sâu sắc đến độ nào. Bị chính con ruột mình chống lại, một cố vấn thân cận phản bội, một kẻ thuộc quyền nguyền rủa, vua Đavít chỉ biết phó mình trong tay Thiên Chúa, và để diễn tả lòng tin tưởng phó thác, ông đã tìm được những lời lẽ tuyệt vời… Cả người bạn thân con hằng tin cậy, đã cùng con chia cơm sẻ bánh, mà nay cũng giơ gót đạp con. Có người trong anh em sẽ nộp Thầy, lại là người đang cùng Thầy ăn uống.
Muốn hưởng phúc trường sinh, thì phải biết tìm lợi ích cho mọi người, chứ không phải cho riêng mình, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Cơlêmentê I đã nói: Chẳng phải chúng ta có cùng một ơn gọi trong Đức Kitô sao? Sao chúng ta lại chặt lìa và xâu xé chi thể của Đức Kitô? Sao chúng ta lại sách động cuộc nổi loạn chống lại Hội Thánh là thân thể mình? Làm như thế, chúng ta trở thành những kẻ mất trí đến độ quên rằng mình là chi thể của nhau… Tôi là một người tự do, không lệ thuộc vào ai, nhưng, tôi đã trở thành nô lệ của mọi người. Tôi đã trở nên yếu với những người yếu. Tôi nên mắt cho kẻ mù lòa, thành chân cho người què quặt. Tôi là cha của người nghèo túng.
Muốn hưởng phúc trường sinh, thì phải đón nhận tình yêu và ân sủng của Chúa, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, ngôn sứ Hôsê cho thấy: Ta sẽ lập với ngươi một hôn ước vĩnh cửu, Ta sẽ lập hôn ước với ngươi trong công minh và chính trực, trong ân tình và xót thương; Ta sẽ lập hôn ước với ngươi trong tín thành, và ngươi sẽ được biết Đức Chúa. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 144, vịnh gia cũng đã cho thấy: Chúa là Đấng từ bi nhân hậu, Người chậm giận và giàu tình thương. Chúa nhân ái đối với mọi người, tỏ lòng nhân hậu với muôn loài Chúa đã dựng nên.
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Đấng Cứu Độ chúng ta là Đức Giêsu Kitô đã tiêu diệt thần chết, và đã dùng Tin Mừng mà làm sáng tỏ phúc trường sinh. Trong bài Tin Mừng, thánh Mátthêu tường thuật lại việc: Một vị thủ lãnh đến gần bái lạy Đức Giêsu và nói: Con gái tôi vừa mới chết. Nhưng xin Ngài đến đặt tay lên cháu, là nó sẽ sống. Đức Giêsu Kitô, Đấng cứu độ trần gian, đã tiêu diệt thần chết, và đã dùng Tin Mừng làm sáng tỏ phúc trường sinh. Tin Mừng nào? Tin Mừng dành cho những ai biết tin tưởng phó thác vào Chúa, ngay cả khi, đang bị chính những người thân cận của mình phản bội, nguyền rủa; Tin Mừng dành cho những ai, vì Chúa, quên mình để tìm lợi ích cho người khác; Tin Mừng dành cho những ai, biết mở lòng đón nhận tình yêu và ân sủng của Chúa; Tin Mừng dành cho những ai, không còn chỗ nào để bám víu, chỉ ước mong được chạm vào tua áo Chúa để được chữa lành; bất chấp thể diện của một vị thủ lãnh: sấp mình bái lạy, xin Chúa cứu sống con gái mình. Chúa đã hạ mình xuống, để nâng loài người sa ngã lên. Chúa đã thương cứu chúng ta ra khỏi vòng nô lệ tội lỗi, ước gì chúng ta cũng biết tự hạ, phó mình trong tay Chúa, để đón nhận tình yêu và lòng thương xót của Người, hầu, sau này chúng ta sẽ được hưởng phúc trường sinh. Ước gì được như thế!
D/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
Chạm vào Chúa
Tin Mừng hôm nay thuật lại hai phép lạ của lòng tin: lòng tin của vị thủ lãnh và lòng tin của người đàn bà bị băng huyết.
Chúng ta chú ý đến những biểu hiện lòng tin mạnh mẽ của người đàn bà bị băng huyết – khiến cho phép lạ được hiển hiện. Phép lạ người đàn bà băng huyết được lành xảy ra khá bất ngờ giữa quãng đường đám đông dân chúng chen lấn đi theo Chúa Giêsu đến nhà vị thủ lãnh.
Thực tế, có bệnh thì vái tứ phương, thế nên, người đàn bà bị băng huyết mười hai năm đã phải chạy chữa nhiều thầy ở nhiều nơi mong thoát khỏi cảnh khốn khổ này. Khi nghe người ta đồn về Chúa Giêsu, và dù chỉ mới thấy Người ở xa xa, nhưng bà đã hoàn toàn tín thác: “Tôi chỉ cần sờ vào áo choàng của Người thôi là sẽ được cứu chữa!”, rồi bà lách qua đám đông, tiến đến phía sau Người và sờ vào áo choàng của Người, ngay tức khắc bà được lành bệnh.
Hình ảnh người đàn bà bị bệnh lách qua đám đông, để sờ vào tua áo của Chúa. Đó là một hành động…dũng cảm diễn tả lòng tin mạnh mẽ đến nỗi không có gì ngăn cản được bà. Vì lẽ, theo sách Lêvi 15,19, người đàn bà băng huyết tức là đã bị ô uế, do đó, ai đụng đến bà cũng sẽ bị nhiễm uế. Chính vì vậy, Luật cấm bà hiện diện ở những nơi đông người. Bà bị khai trừ khỏi đời sống tôn giáo và đời sống xã hội. Thế mà, con người cùng khổ này có lòng khao khát sống mãnh liệt, dám liều mạng “lách qua đám đông” để “chạm vào” Chúa Kitô nguồn sống. Và bà đã được “sống”.
- Từ một người bị xã hội loại trừ, xa tránh, Chúa cho bà lại gần đụng chạm đến Người.
- Từ một người yếu đau bệnh tật, không có niềm vui, Chúa cho bà được mạnh khỏe, vui vẻ.
- Từ một người bị ô uế, bất an, Chúa chữa bà lành sạch cho bà được bình an trong tâm hồn.
Chúa nhìn bà với ánh mắt đầy cảm thông. Người tái nhập bà vào đời sống cộng đoàn và khen ngợi bà giữa cộng đồng: “Này con, cứ yên tâm, lòng tin của con đã cứu chữa con”.
Vâng, khởi đi từ một ý nghĩ táo bạo là chạm vào áo choàng của Chúa sẽ được lành, bà nhận được cả một bầu trời ân sủng mà Thánh Chúa đã dọn sẵn. Thực ra, với lòng tin mạnh mẽ, bà đã chạm được vào tình yêu vô biên của Chúa.
Hẳn nhiên trên con đường đi theo Chúa hôm ấy, đã có rất nhiều người chen lấn đụng chạm vào Chúa nhưng chỉ có một người đàn bà băng huyết nhận được ơn chữa lành. Bởi vì, bà đã hành động với lòng tin, chứ không như đám đông hành động theo thói quen. Chúa thấu suốt lòng tin của bà với lời khen ngợi: “Lòng tin của con đã cứu con”. Cũng vậy với lòng tin mạnh mẽ mà viên thủ lãnh có đứa con gái đã chết được Chúa cứu sống.
Như vậy, sứ điệp Tin Mừng công bố cho chúng ta: bất cứ ai chạy đến gần Chúa với lòng tín thác thì chắc chắn sẽ được Chúa cứu chữa, cho dù họ có là ai: thủ lãnh hay dân thường, đàn ông hay đàn bà, trong đạo hay ngoài đời, thánh thiện hay tội lỗi. Chỉ cần họ thành tâm tín thác vào Chúa, thì chắc chắn sẽ nhận được tình thương của Chúa.
Khi có dịp hành hương ở nơi này nơi kia, chúng ta nhận thấy ở nơi đó thường có rất nhiều tấm bảng tạ ơn, của những người ngoại đạo. Điều ấy chứng tỏ Chúa luôn rộng lòng ban ơn cho tất cả mọi người đúng như lời Ngài thiết tha kêu mời: “Tất cả những ai đang mang gánh nặng nề hãy đến cùng Ta, Ta sẽ nâng đỡ bổ sức cho”. Điều ấy cũng nói lên lòng tin mạnh mẽ vượt trên những khác biệt về tôn giáo, văn hóa hay quan điểm, để miễn sao “chạm vào” Đấng Chí Tôn.
Phải chăng lòng tin của họ như đang thức tỉnh lòng tin của chúng ta? Biết đâu chúng ta chỉ giống như đám đông chen lấn Chúa theo thói quen: vẫn dự lễ, cầu nguyện sớm tối mà không nhận ra Chúa đang hiện diện thực sự nơi các Bí tích, đặc biệt nơi Bí tích Thánh Thể, nơi Phụng vụ các Giờ Kinh và cụ thể nơi từng anh chị em chúng ta gặp gỡ hằng ngày.
Nguyện xin Chúa giúp chúng con có được một lòng tin vững vàng như vị thủ lãnh hay như người đàn bà bị băng huyết, biết chạy đến “chạm vào” Chúa để lãnh nhận những “phép lạ” Chúa muốn thực hiện trong cuộc đời chúng con. Amen
E/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
Niềm tin và khiêm nhường
1. Tin Mừng cho biết : một ông trưởng hội đường có con gái mới chết. Ông tin chắc Chúa có thể làm cho nó sống lại được, nên đến xin Chúa cứu giúp. Chúa liền đi theo ông… Dọc đường, một người đàn bà mắc bệnh băng huyết thấy Chúa thì lén sờ vào gấu áo Ngài, với niềm tin sẽ được khỏi bệnh. Và bà đã khỏi bệnh thật… Khi đến nhà ông kỳ lão, Chúa thấy người ta khóc lóc ồn ào thì bảo họ lui ra, rồi Ngài cầm tay đứa bé, nó liền sống lại. Người đàn bà băng huyết được khỏi bệnh và cô gái chết được sống lại đều nhờ lòng tin Chúa. Vì thế, đức tin rất cần cho được ơn cứu vớt phần hồn phần xác.
2. Phép lạ bởi lòng tin.
Ông trưởng hội đường có đứa con gái đã chết. Chính ông xác định như thế. Khi Chúa Giêsu nói nó không chết mà chỉ ngủ thôi thì đám đông nhạo cười Ngài. Ở đây chúng ta thấy đức tin của vị kỳ mục rất mạnh. Trước sự ra đi của đứa con. Tất cả mọi phương thế trần gian đã chào thua. Lịch sử chưa bao giờ nói về một người đã chết được sống lại. Chính Chúa Giêsu cũng chưa cho ai sống lại từ cõi chết vậy mà ông đến với Chúa, ông nói chắc ăn như bắp :”Xin Ngài đến đặt tay trên nó thì nó sẽ sống lại” (Mt 9,18).
Còn người đàn bà mắc bệnh loạn huyết : Bệnh bà rất nặng vì đã chữa trị suốt 12 năm mà không khỏi. Khi được nghe biết Chúa xuất hiện bà tin sẽ được khỏi :”Tôi chỉ cần sờ vào áo của Người thôi là sẽ được cứu” (Mt 9,20). Và đã xẩy ra đúng như vậy.
Chúa Giêsu cũng xác nhận cả hai trường hợp được thụ hưởng phép lạ của Chúa là nhờ “Đức tin”.
3. Thiên Chúa yêu thương hết mọi người.
Tin mừng hôm nay ghi lại một vài cử chỉ của Chúa Giêsu đối với con người : một vị kỳ mục đến xin Ngài cứu đứa con vừa chết, người đàn bà mắc bệnh loạn huyết chỉ khấn thầm và sờ đến gấu áo Ngài, cả hai đại diện của đủ mọi tầng lớp mà Chúa Giêsu gặp gỡ hằng ngày. Ngài không loại trừ bất cứ hạng người nào, bất cứ giai cấp nào trong xã hội, bởi vì tất cả đều là đối tượng của Tình yêu Thiên Chúa. Vị kỳ mục tìm đến với Chúa, người đàn bà đã len lỏi giữa đám đông để sờ vào áo Ngài, đó là hình ảnh của sự tìm kiếm mà con người không ngừng thực hiện để đến với Chúa.
Nhưng thật ra, chính Thiên Chúa mới là Đấng đi bước trước để đến với con người. Phép lạ đã diễn ra như một kết quả của lòng tin :”Đức tin của con đã cứu chữa con”, nhưng cũng chính niềm tin đã giúp con người khám phá ra phép lạ Thiên Chúa không ngừng thực hiện vì yêu thương con người (Mỗi ngày một tin vui).
4. Đức tin và thử thách.
Khi Chúa Giêsu đang giảng dạy thì ông trưởng hội đường đến bái lạy xin cứu chữa con gái ở nhà. Chúa Giêsu lên đường đi với ông về nhà. Quãng đường không biết bao xa, nhưng vì đám đông đi theo chen lấn, và xuất hiện một bà loạn huyết chen vào “phá đám” nên chưa đến nơi thì có người đến báo là con ông đã chết. Có lẽ lúc này đức tin của ông trưởng hội đường bị đặt trước một thử thách rất lớn, bởi lẽ ra Chúa Giêsu có thể đến sớm hơn để “bệnh nhân không chết nếu bác sĩ Giêsu đến kịp”. Thế nhưng Chúa Giêsu đã vội trấn an :”Ông đừng sợ, cứ vững tin”. Và vì vững tin mà con gái ông đã được Chúa cho hồi sinh.
Cũng vậy, hành trình đức tin của một Kitô hữu chúng ta là một chặng đường dài, đôi khi còn bị gián đoạn với bao yếu tố ngoại cảnh mà chúng ta không lường trước được, thậm chí có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng. Nhưng nếu chúng ta vững chí như ông trưởng hội đường trong Tin Mừng hôm nay thì sẽ được cứu độ (Hiền Lâm).
5. Đức tin và lòng khiêm nhường.
Trường hợp ông trưởng hội đường cũng thế. Ông là một người có địa vị và thế giá trong dân. Điều này nói lên việc ông làm có ý thức và có thế giá. Thái độ khiêm nhường của ông trước mặt Chúa Giêsu diễn tả niềm tin sâu xa, ông đã quì mọp xuống dưới chân Chúa và khẩn khoản van xin :”Con bé nhà tôi gần chết rồi, xin Ngài đến đặt tay trên cháu, để nó được cứu chữa và được sống”. Như vậy ông này phải tin Chúa Giêsu là ai, có quyền phép thế nào ông ta mới có cử chỉ và thái độ khiêm nhường và kêu xin như thế. Qua thái độ tin tưởng và lời cầu xin ấy, ông đã được toại nguyện.
6. Truyện : Lòng khiêm nhường của thánh Đaminh.
Thánh Đaminh một hôm nói cùng những người đang có mặt trong phòng bệnh của ngài :
– Tôi không hiểu được tại sao Thiên Chúa không khiến lửa trên trời xuống thiêu hủy cái làng này đi, vì nó chứa chấp một người tội lỗi nhất trong thiên hạ.
Họ nhìn nhau ngơ ngác :
– Phải chi chúng con biết được kẻ tội lỗi ấy là ai, để tìm cách cho họ được cải thiện.
– Người tội lỗi ấy chính là tôi.
– Phải, bởi vì nếu một người tội lỗi nhất trong thiên hạ được ơn Chúa dồi dào như tôi đã được, thì người đó đã nên thánh thiện hơn tôi đây gấp ngàn vạn lần rồi.
Chính vì khiêm nhường có một giá trị to lớn như thế nên các nhà tu đức mới gọi khiêm nhường là nhân đức nền tảng của đời sống đạo đức. Và có người còn gọi là nhân đức mẹ của các nhân đức. Nhờ khiêm nhường, người môn đệ có thể dễ dàng nhận ra được tiếng nói của Chúa và gặp được Ngài trong cuộc đời của mình. Kẻ kiêu ngạo không bao giờ gặp được Chúa.