Bài thuyết trình của Cha Phaolo Nguyễn Quang Thanh – Tu Hội Vinh Sơn
(Đại Hội Giới Trẻ Đà Lạt, ngày 13 tháng 01 năm 2023)
Thánh Benardo nói: Nói về Đức Maria thì chẳng bao giờ hết– De Maria numquam satis.
Vậy thay vì nói về Mẹ, cách dễ nhất, tốt nhất là ta ngắm Mẹ và cùng Mẹ lên đường qua những trang sách Tin Mừng. Cụ thể qua 5 biến cố trong đời của Mẹ:
- BIẾN CỐ TRUYỀN TIN (Lc 1,26-38: xin cho được khiêm nhường)
+ Khiêm nhường, lắng nghe, học hỏi Lời và xin vâng theo ý Chúa
Tầm nguyên hạn từ: Đất (humus), Khiêm nhường (humilitas), Con người (humanum) và như vậy, con người có gốc từ đất, bản chất là khiêm nhường. Khiêm nhường là nền tảng của mọi nhân đức. Vậy, không có khiêm nhường ta chẳng có được nhân đức nào khác và cũng không phải là người đúng nghĩa.
Khiêm nhường là sự thật: sự thật hệ tại ở việc biết mình là ai, biết những gì mình là, mình có bởi đâu mà đến. Thánh Augustinô trải qua một tuổi trẻ tứ đổ tường rồi trở nên gương đại thánh cũng chỉ: Xin cho con biết Chúa, xin cho con biết con. Khi biết mình là ai, ta sẽ thốt lên: Tất cả là hồng ân. Nếu chúng ta nhận chân được điều này, chúng ta có được đức khiêm nhường Kitô giáo chính hiệu. Nếu không chỉ là khéo có thể biết nhiều mà lại không biết điều!
Khiêm nhường đòi chúng ta biết lắng nghe. Kitô giáo là tôn giáo của lời. Thiên Chúa đã dùng lời mà tạo dựng nên vũ trụ này; từ muôn thuở đã có Ngôi Lời; Ngôi Lời đã làm người và ở giữa chúng ta; đây là Con ta yêu dấu, các ngươi hãy nghe Lời Người. Vì là tôn giáo của Lời nên là tôn giáo của tương giao và đối thoại. Để đón nhận được lời trước hết phải có thái độ lắng nghe. Làm sao có thể lắng nghe nếu không có sự khiêm nhường. Thiên Chúa là Đấng khiêm nhường, ngỏ lời trước. Ngài “cởi dép” đi vào chuyện vãn với chúng ta. Qua sứ thần Gabriel, Thiên Chúa hỏi ý cô Maria, mời cô tham dự vào kế hoạch của Ngài. Và Maria đã lắng nghe. Như Mẹ Maria, người trẻ chúng ta phải có khả năng nghe và trò chuyện với Thiên Chúa. Chúng ta nghe và chuyện vãn với Chúa khi nào? Thưa khi các bạn biết dành những giây phút trong ngày để hồi tâm và cầu nguyện với Chúa. Đức Maria tự xưng mình là nữ tỳ của Chúa. Người nữ tỳ tốt là người trước hết phải biết nghe lời để hiểu ý tôn chủ. Nhưng nghe tích cực.
Khiêm nhường đòi chúng ta không ngừng học hỏi: Trước khi thưa tiếng Xin vâng, Maria đã tự hỏi và rồi chất vấn sứ thần: “Chuyện này sẽ như thế nào? Maria muốn đào sâu đức tin. Đức tin đòi sự hiểu biết (fides quaerens intellectum). Maria đã là một nhà thần học, tức là đã vận dụng trí tuệ để hiểu Lời Chúa trong ánh sáng của đức tin. Ở thế kỷ 21 này chúng ta không thể giữ đạo và sống đạo “theo thói quen”. Chúa nói: Các con là ánh sáng thế gian. Làm sao là ánh sáng thế gian, ánh sáng muôn dân? Nếu ta lại tối tăm về Lời Chúa, về Giáo Lý, về những lời hướng dẫn của Mẹ Giáo hội. Nếu không chịu học hỏi, đào sâu đức tin, làm sao chúng ta có thể sẵn sàng trả lẽ cho những chất vấn của thế gian về niềm tin và hy vọng của mình. Nhất là hôm nay có biết bao lạc thuyết, giáo phái từ ngọt ngào đến hung bạo đang vây bủa giới trẻ chúng ta.
Nhưng đức tin lại không phải là một mớ kiến thức về đạo…biết bao kinh sư, biệt phái giỏi Kinh thánh, giáo lý nhưng nào có gặp được Chúa đâu.
Khiêm nhường là xin vâng theo thánh ý Chúa. Tuy nhiên, đức tin là một ân ban và sự hiểu biết của con người lại mang tính giới hạn, nên không phải lúc nào ta cũng hiểu rõ ý định của Thiên Chúa. Cuối cùng Maria đón nhận ý định của Thiên Chúa. Dẫu là chưa hiểu hết nhưng hoàn toàn buông mình theo thánh ý Chúa, đó chính là tiến trình đức tin của hai tiếng Fiat- xin vâng. Và chính cái phúc của Đức Maria là ở chỗ dám tin, như lời bà Êlisabét khẳng định: Phúc cho em là kẻ đã tin rằng lời Chúa nói cùng em sẽ được thực hiện (Lc 1,45).
Đừng quên Đức Maria đã trải qua cái cảm thức “vô cùng bối rối”. Trước những ân ban lớn lao mà sứ thần loan báo. Nó không phải là cái bối rối theo kiểu một người biết mình trúng số liền mừng quá châm lửa đốt nhà rồi cởi luôn chiếc áo rách có tờ vế số quăng luôn vào lửa! Maria bối rối bởi mối tương quan có trách nhiệm về những hồng ân mà Chúa ban cho mình trong mối liên hệ với người khác. Yêu mến Chúa thôi chưa đủ nếu tha nhân chưa yêu Ngài (St. Vinh Sơn). Tư thế chuẩn của người Kitô hữu là: đầu phải chạm được trời, chân phải chạm đất. Nếu đầu chạm trời mà chân không chạm đất là ở tư thế treo cổ, tự vẫn! Như vậy, mến Chúa yêu người là hai mặt của tình yêu không thể tách biệt.
- ĐỨC MARIA LÊN ĐƯỜNG THĂM BÀ ÊLISABETH (Lc 1,39-45)
+ Cái biết của Mẹ đã thúc đẩy Mẹ lên đường
Đức Maria đã trổi dậy và vội vã lên đường. Sau khi thưa chuyện với Chúa Mẹ đã biết được thông tin về người chị họ Elisabeth của mình ở tuổi cao niên mà đã có thai được 6 tháng. Và chính khi cất lên hai tiếng Xin vâng Mẹ đã cưu mang Con Chúa trong lòng. Biết được tin về người chị và biết được ân phúc mình đang có đều khởi đi từ cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa. Như vậy chính trong cầu nguyện và gắn kết với Chúa sẽ gúp ta hiểu rõ hơn anh chị em mình.
Cái biết của mẹ thúc đẩy Mẹ lên đường bằng chính bàn chân. Một khẩu hiệu của trường đại học Công giáo dòng Tên ở Mỹ “Critical mind, compassionate heart, and acting hands: trí suy, tâm cảm và đôi tay hành động”. Khẩu hiệu này trường đại học mới có mấy chục năm qua, như nó đã được Maria khi còn ở tuồi trẻ như chúng ta thực hiện cách đây hơn 2000 năm rồi.
Còn ta hôm nay, với bao phương tiện thông tin, ta biết nhiều hơn Mẹ, nhưng lại không muốn lên đường bằng bàn chân mà lại thường bằng “bàn phím”. Đức Phanxicô tại ĐHGTTG 2018: “Các bạn trẻ thân mến, đừng để cho ngọn lửa tuổi trẻ của các con bị dập tắt trong sự tối tăm của một căn phòng đóng kín mà trong đó cánh cửa sổ duy nhất nhìn ra thế giới bên ngoài là một cái máy tính và một chiếc điện thoại thông minh…”. (chết chỉ Tv, điện thoại khóc!)
Chúng ta cùng Mẹ lên đường, khác với ra đường, đo đường, lạc đường và xuống đường!
+ Đức Maria vội vã lên đường để làm gì?
Khi trái tim rung động thì đôi tay sẽ mở ra, đôi chân sẽ bước đi và khối óc sẽ suy nghĩ. Vâng, để con tim có thể rung động trước nỗi khổ đau của anh chị em đồng loại thì cần phải “thấy”. Chúng ta không thể thấy nếu chúng ta sống tách biệt với anh chị em mình, cũng không thể nào gặp gỡ nếu chúng ta không “đi ra”, không cất bước lên đường. Thánh giáo hoàng Gioan Phaolô II nói: Con người là con đường của Giáo hội.
Đạo là con đường. Đường là để đi, để đến, để gặp gỡ chứ không phải để giữ. Kitô giáo là tôn giáo công bố Chúa đi vào đời con người, hiệp hành với con người trên mọi nẻo đường nhân sinh. Đó là đạo cứu độ chứ không phải đạo luân lý. Chúa Giêsu là người hành đạo: Thầy được sai đến.., Thầy còn phải đi…, Dọc đường Người hỏi các ông…, Các con hãy ra đi… Đường để đi chứ không phải để giữ. Lệnh truyền của Chúa để lại cho chúng ta là: Hãy đi khắp thế gian rao giảng Tin mừng cứu độ. Vâng, đời sống đức tin Kitô giáo được tiến hành với Tình yêu là động lực, Thập giá là con đường và Mục đích là cứu độ.
Bản chất của đạo Kitô là được đúc kết lại trong một chữ Yêu. Tình cảm sẽ chết đi nếu niềm tin không còn tồn tại, tình yêu sẽ khép lại nếu không còn hai chữ quan tâm. Cũng giống như Đức Maria, chúng ta phải lên đường mang Chúa đến cho người khác. Cũng chỉ bởi chúng ta có đạo mang trong mình chữ yêu. Yêu ai là quan tâm đến người đó, là muốn cho người đó được hạnh phúc. Có hạnh phúc nào hơn hạnh phúc được biết Chúa. Mẹ Maria cảm nhận được Chúa thương, không thể không chia sẻ và nói cho người khác niềm vui ơn cứu độ. Tình yêu có sức lan tỏa. Kể cho người khác Chúa thương mình như thế nào đó chính là truyền giáo. Nói cho người khác biết Chúa nằm trong bản chất của tình yêu, thuộc về bản chất của đạo.
ĐGH Phanxicô trong thông điệp công bố GTTG thứ 37 ngày 12/9/2022, đã nói: “Bây giờ là lúc phải trỗi dậy! … và giống như Mẹ Maria, chúng ta mang Chúa Giêsu trong mình để loan truyền Chúa cho mọi người. Trong khoảng thời gian tươi đẹp này của cuộc đời các con, hãy tiếp tục, đừng trì hoãn những gì mà Thánh Linh có thể thực hiện nơi các con!”.
+ Nhờ đến với tha nhân mà ta được biết mình hơn
Chính khi Đức Maria nghe chị Êlizabét ca khen và nói về những ơn cao trọng mà mình chưa cảm hết, thì Mẹ liền cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa: Linh hồn tôi… Vâng, có những ơn phúc, những hồng ân mà ta đang có nhưng rất nhiều khi lại không biết. Chỉ khi đến với tha nhân mình mới cảm được mà thôi. Có lần tôi đã khóc vì không có giầy để chơi bóng cùng bạn bè. Nhưng khi tôi nhìn thấy một người đàn ông không có chân, tôi không còn khóc vì tôi đã nhận biết mình rất giàu và hạnh phúc!
+ Biết mình có phúc dẫn đến việc ca ngợi Chúa và niềm vui phục vụ: đó là truyền giáo
Mẹ khiêm tốn nhìn nhận mình là tỳ nữ thấp hèn được Thiên Chúa yêu thương. Một người biết ơn, biết mình có phúc thì không thể không vui, không thể không cất lời ca khen, cảm tạ Chúa. Như vậy, sống đức tin là biết nhìn lại đời mình, thấy tay Thiên Chúa ở đó.
Khi biết mình được Chúa yêu thương, ta tức khắc đặt mình trong mối tương quan có trách nhiệm với tha nhân đối với những hồng ân mà Chúa ban cho mình. Dáng đứng của người Kitô hữu là dáng đứng của thác đổ, chứ không phải của ao tù, vũng đọng. Thác đổ, vì hồng ân Chúa tuôn đổ trên chúng ta, và chúng ta tiếp tục tuôn đổ xuống trên anh chị em mình. Như ca từ của bài “Bao la tình Chúa”: Tình Ngài như mưa đỉnh núi suốt đời tuôn đổ dạt dào. Một tình yêu vô biên, một tình yêu vô biên. Thánh Phêrô đã mời gọi: Ơn riêng Thiên Chúa đã ban, mỗi người trong anh em phải dùng mà phục vụ kẻ khác (1Pr 4,10).
+ Tình yêu đòi sự hy sinh phục vụ
Mẹ Maria đã lên đường, đi ra khỏi nhà đến nhà chị họ 3 tháng. Chính khi Mẹ Maria nhận mình là nữ tỳ của Thiên Chúa, thì Mẹ lại muốn cụ thể hóa trở nên nữ tỳ của người thân. Nhận mình là nữ tỳ của Chúa quả là không khó lắm, nhưng trở nên nữ tỳ của anh chị em, nhất là đối với người thân thì khó hơn nhiều. Tình yêu phục vụ phải được bắt đầu từ những người thân. “chát với bạn bè 100 chuyện 100 hay, mẹ ốm 7 ngày không lời thăm hỏi”; “Bác ái nơi nao, cầu ao rách nát”; giỗ cha coi nhẹ, nuôi mẹ thì không, cả vợ lẫn chồng đi làm từ thiện”.
Phúc đức tại mẫu, chính gương phục vụ hy sinh của Mẹ Maria đã là bài học cho Giêsu con Mẹ sau này. Thầy chí thánh Giêsu cũng đã trở nên người phục vụ hy sinh. Cúi xuống rửa chân cho các môn đệ. Vâng, một tình yêu không có phục vụ hy sinh là giả dối. Như thầy đã rửa chân cho anh em, anh em cũng hãy rửa chân cho nhau. Tình yêu phục vụ có sức lan tỏa.
- ĐỨC MẸ SINH CHÚA NƠI HANG ĐÁ (Lc 2,1-20)
Chúa đã không chọn một hoàng hậu để nhập thể làm người, cũng không chọn lầu son gác tía làm nơi sinh trưởng. Ngài đã chọn cô thôn nữ nghèo Maria nơi miền quê Nazareth nghèo nào có chi hay!. Tại sao Chúa đã muốn Mẹ Maria đã sinh Chúa nơi máng cỏ Bêlem vùng ngoại biên thành Giêsuralem vinh hoa tráng lệ? Tất cả chỉ vì Chúa muốn chúng ta hãy cất bước đi ra vùng ngoại biên tìm gặp Chúa. Chúa là kẻ sinh ngoài đồng, sống ngoài đường và chết ngoài đồi. Ngài muốn đồng hóa mình và hiện thân nơi những người phận nhỏ vùng ngoại biên xa xôi.
Hãy căng buồm ra khơi – Duc in altum! Hỡi các bạn, con tàu rất an toàn khi neo đậu ở cảng nhưng con tàu được làm ra không phải vì mục đích đó. Mẹ đã cất bước đến Bêlem trước với quãng đường hơn 140 km, đã đã sinh Chúa, giới thiệu Chúa cho mọi người không phải ở nơi giàu sang đô hội mà ở chốn ngoại biên. Ôi ngoại biên hôm nay vẫn đang còn biết bao người nghèo khổ, thiếu may mắn hiện thân của Thiên Chúa nhập thể làm người, vẫn đang mời gọi và ngong ngóng đợi chờ các bạn trẻ chúng ta cất bước lên đường để đến với họ.
Nơi hang đá Bêlem, họ đã gặp trước tiên là Mẹ Maria quỳ trong hang đá chiêm ngắm Chúa Hài Nhi. Mẹ luôn suy gẫm Lời Chúa ngang qua các biến cố để tìm ra Thiên Ý. Một điểm làm chúng ta suy nghĩ, truyền giáo không phải là duy hoạt động (activisme) mà là chiêm niệm trong hoạt động. Vâng, chính khi Mẹ quỳ cầu nguyện, chiêm ngắm Chúa Hài Nhi thì Chúa lại được các mục đồng đơn sơ và nghèo khó cất bước đến viếng thăm, rồi các vua Chúa trần gian cũng rời khỏi lầu son gác tía lên đường tìm gặp được Chúa tại vùng biên nghèo hẻo lánh.
Làm sao chúng ta có thể lên đường nếu chúng ta không dám mạo hiểm chấp nhận những bấp bênh, với nếp sống đơn giản, chấp nhận hy sinh và tiết độ. Giầu có mà sống nghèo đó mới chính là nhân đức. Gia đình Thánh Gia giàu có nhưng vẫn sống nghèo. Sức mạnh của người trẻ Kitô giáo không phải là khả năng bắt nạt, chà đạp trên người ta mà khả năng mang vác người khác trên đôi vai của mình. Hỡi các bạn, cái gì hôm nay đang kìm hãm chúng ta trong vỏ sò ích kỷ, cái gì đang làm ta té quị, cái gì đang làm chúng ta sợ?
ĐGH Phanxicô tại ĐHGTTG 2018, nhấn mạnh “Hãy mở toang các cánh cửa cuộc đời của các con! Chớ gì thời gian và không gian của các con được lấp đầy bằng những mối quan hệ ý nghĩa, những con người thật, những người mà các con chia sẻ những kinh nghiệm chính đáng và cụ thể của đời sống thường nhật với họ.
- MẸ TẠI TIỆC CƯỚI CANA (Ga 2,1-12)
Đức tin là hoa còn làm chứng là trái. Đời sống Kitô hữu phải sinh hoa kết trái. Chính khi đến với tha nhân Mẹ đã làm cho đức tin được sinh hiệu quả. Mẹ luôn có mặt và hiệp hành với Con Mẹ, với tha nhân trong mọi biến cố cuộc đời.
Mẹ được mời dự tiệc cưới. Giống như bao người được mời khác. Nhưng Mẹ có một cảm nhận hoàn toàn khác. Mẹ biết vui với người vui, khóc với kẻ buồn. Mẹ nhận thấy họ thiếu rượu. Mẹ có cái nhìn về nhu cầu của tha nhân. Mẹ hiểu nỗi khó khăn của người khác. Nỗi buồn và nỗi nhục của một tiệc cưới khi hết rượu cho khách mời. Và Mẹ muốn làm một điều gì đó cho họ. Người có đời sống đức tin và đức mến là người cảm nhận rất nhanh và rất sâu về nhu cầu của người khác. Như Mẹ đã cảm nhận nhu cầu của bà chị họ lúc mang thai khi tuổi già mà vội vã đi lên miền núi khi xưa với thân gái dặm trường hơn 140 km. Hôm nay ở tiệc cưới Cana cũng vậy. Ở đâu có tình yêu, ở đấy có con mắt: Ubi amor, Ibi oculus. Các bạn trẻ quý mến, hôm nay xã hội đang trách cứ người trẻ chúng ta là vô tâm, vô cảm. Do bởi nguyên do gì? Các nhà chuyên môn bó tay tìm câu giải đáp. Mẹ cho ta câu trả lời: Chỉ vì thiếu tình yêu. Vô cảm là do thiếu tình yêu, là không có con mắt. Ông cố của tôi khi còn sống thi thoảng vẫn nhắc các con cháu rằng: chúng bay chỉ có con mắt lợn luộc! Nói rằng chúng ta không thấy thì cũng hơi oan, rất nhiều khi thấy mà cố tình ngơ đi vì cảm thấy nó vượt quá sức mình. Thế nhưng biết mình bất lực là một ơn ban. Chúa vẫn biết chúng con cần đến Chúa. Tháng năm ưu tư ngập tràn…Các nhà truyền giáo trở về từ các đại ngàn mà dân chúng đa phần là “nghèo bền vững”, đều chia sẻ “cái ơn” khi thấy mình bất lực, bó tay.
Mẹ Maria chạy đến với Chúa tỏ bày: “Họ hết rượu rồi”. Người có đức tin hành động là người biết chạy đến với Thiên Chúa để xin trợ giúp. Tình yêu phục vụ đẩy ta đến với tha nhân, nhưng những nhu cầu của tha nhân lại đẩy ta về với Chúa. Mẹ là mẫu gương của vai trò cầu thay nguyện giúp. Ôi thật tuyệt vời! Mẹ dạy ta sống vai trò trung gian chuyển cầu thật đẹp giữa Thiên Chúa và con người. Chúng ta hãy học xem cách Mẹ cầu xin: Mẹ trình bày với Chúa về tình trạng hiện tại của tiệc cưới. Mẹ không bảo Chúa phải làm gì. Mẹ để Chúa tùy nghi định liệu. Mẹ đã nhận được một lời có vẻ từ chối khá rõ ràng. Nhưng Mẹ hiểu Chúa hơn ai hết. Mẹ vẫn không mất hy vọng là Con Mẹ sẽ làm điều gì đó cho gia đình này. Mẹ hy vọng.
Mẹ không rõ Chúa sẽ làm gì, nhưng Mẹ biết Chúa sẽ làm một điều gì đó, nên Mẹ đã dặn gia nhân: “Người bảo các anh làm gì, các anh hãy làm”. Ôi Mẹ thật tuyệt vời! Mẹ đưa chúng ta đến với Chúa. Mẹ giới thiệu chúng ta với Chúa. Mẹ dặn chúng ta làm theo lời Chúa dạy. Mẹ không giữ Chúa cho riêng mình. Mẹ chỉ nghĩ đến người khác.
Có Mẹ can thiệp và cầu bàu cùng Chúa, khó khăn được giải quyết. Tiệc cưới Cana đi từ chỗ thiếu rượu đến chỗ dư tràn lượng rượu ngon thỏa lòng thực khách. Đám cưới đi từ chỗ lo âu vì sợ mất mặt, đến chỗ quá vui vinh dự tràn trề. Và con tim đã vui trở lại.
Nhờ có Chúa các môn đệ được đi ăn cưới, Nhờ Mẹ mà các môn đệ đã được chứng kiến dấu lạ đầu tiên tại Cana. Kinh Thánh kể: qua biến cố này các môn đệ tin vào Chúa. Chẳng một biến cố nào Mẹ lại không tận dụng đưa người ta đến với Chúa. Ôi Maria, Mẹ thật tuyệt vời!
- ĐỨC MARIA ĐỨNG DƯỚI THẬP GIÁ (Ga 19,25-27)
Có thể ăn nửa bữa, ngủ nửa giấc, nhưng không thể đi nửa đường chân lý, yêu bằng nửa trái tim. Yêu cho đến cùng. Mẹ Maria đã hiệp hành với Chúa từ đầu cho đến cuối. Từ biến cố truyền tin đến khi đứng dưới chân thập giá trên đồi Calve. Cả đời Mẹ bao nỗi buồn vui được đan kết. Chẳng phải lúc nào Mẹ cũng được thấy rõ ràng trong hành trình đức tin.
“Đứng gần thập giá Chúa Giêsu có thân mẫu người… khi thấy thân mẫu và người môn đệ mình thương mến đứng bên cạnh…” (Ga 19,25-26). Đức Maria đứng bên cạnh thập giá, còn người môn đệ đứng bên cạnh Đức Maria. Đức Maria đứng dưới bóng thập giá, còn người môn đệ đứng dưới bóng Đức Mẹ. Ôi thật tuyệt vời! Mẹ đứng đó, Stabat Mater, sầu mà không buồn, bi mà không thảm. Vẫn luôn là dáng đứng của thác đổ. Người môn đệ Chúa luôn có mẹ đồng hành và nâng đỡ chở che. Các bạn hãy thử tìm xem có vị thánh nào mà lại không có lòng yêu mến Đức Mẹ. Các bạn có thấy an tâm và vững tin không?
- MẸ MARIA HIỆP HÀNH VỚI CÁC MÔN ĐỆ CHÚA (Cv 1,12-14)
Sau khi Chúa chịu khổ nạn rồi phục sinh về trời, Mẹ luôn hiệp thông đồng hành cầu nguyện với Hội Thánh sơ khai cách chuyên cần, chờ Thánh Thần hiện xuống (Cv 1,4-5). Chúng ta hãy ngắm nhìn vai trò khiêm tốn của Mẹ Thầy Giêsu. Mẹ không có chức vụ, nhưng sự hiện hiện của Mẹ quan trọng đối với Hội Thánh.
Mẹ luôn sống đức tin trong bàu khí của cộng đoàn. Không theo lối sống đạo khép kín, tại tâm. Vâng, đời sống đức tin Kitô giáo diễn ra trong một thứ linh đạo “sống với ai”, khác với thứ linh đạo “sống thế nào”. Đức tin Công giáo mang tính tông truyền. Thiên Chúa muốn cứu độ chúng ta ngang qua cộng đoàn. Nếu chúng ta lên thiên đàng mà đi có một mình, thì câu đầu tiên Chúa hỏi: Thế bạn con đâu? Thế chẳng phải cả 10 đều được ơn? Thế 9 người kia đâu?
Thư chung định hướng năm mục vụ 2023 của HĐGMVN với chủ đề “Củng cố sự hiệp thông”, với những chỉ dẫn thực hành cụ thể: Cổ võ đọc Kinh thánh; tham dự Bí tích Thánh thể, Sống yêu thương và truyền thông sự thật với đức ái.
Chính khi đọc Lời Chúa và đem ra thực hành như lời Mẹ dạy: “Người bảo các bạn làm gì, các bạn hãy làm theo”, chúng ta được trở nên anh chị em và hơn nữa là mẹ của Chúa: “Mẹ và anh chị em Ta chính là những người nghe lời Thiên Chúa và đem ra thực hành” (Lc 8,21). Bí tích Thánh thể là bí tích của hiệp thông làm nên Giáo hội. Để với sức mạnh thần linh, chúng ta lại hăng hái lên đường sau lời mời gọi: Lễ xong chúc anh chị ra đi bình an. Đại hội giới trẻ của đại gia đình Giáo phận Đà Lạt năm nay là dấu chỉ củng cố sự hiệp thông rõ nét nhất: Cùng Mẹ Maria cầu nguyện, củng cố sự hiệp thông, lên đường loan truyền ơn cứu độ. Hạnh phúc và vững tâm biết bao khi có Mẹ đồng hành chỉ lối. Vì Mẹ là người đã đi trọn và đi đẹp con đường tình với Chúa và với anh chị em mình.
Giáo hội Việt Nam, được ví như con thuyền, suốt bao trăm năm qua với biết bao chênh chao cùng cuồng phong bão táp. Hôm nay vẫn tiếp tục cưỡi sóng ra khơi vì có Mẹ đứng ở mũi thuyền là nhà thờ chánh tòa Sài gòn, thánh Giuse đứng ở lái thuyền là nhà thờ chánh tòa Hà nội. Ôi, có hình ảnh nào đẹp và hạnh phúc hơn khi biết mình đang được ở trong một giáo Giáo hội như thế. Các bạn trẻ quý mến, các bạn đừng quên Giáo phận Đà Lạt chúng ta ngay từ ngày đầu được thành lập đã là một giáo phận truyền giáo. Chúng ta hãy tự hào và cùng Mẹ Maria lên đường viết tiếp những trang sử hào hùng ấy nhé. Amen.