Chính viên đá bọn thợ loại ra, đã trở nên viên đá góc;
đó là việc Chúa làm và là việc lạ lùng trước mắt chúng ta”.
(Mt 21,42)
BÀI ĐỌC I: St 37, 3-4. 12-13a. 17b-28
“Này thằng chiêm bao đến kia rồi, anh em hãy lại đây, chúng ta bắt giết nó”.
Trích sách Sáng Thế.
Israel mến thương Giuse hơn mọi đứa con khác, vì ông sinh ra Giuse trong lúc tuổi già. Ông may cho Giuse một chiếc áo nhiều mầu. Các anh của Giuse thấy cha mình thương Giuse hơn mọi đứa con, nên sinh lòng ghen ghét và không thể nói chuyện thân mật với Giuse.
Khi các anh Giuse đi chăn những đoàn chiên của cha mình tại Sikem, thì Israel nói với Giuse: “Có phải các anh con đang chăn chiên ở Sikem không ? Con hãy lại đây, cha sai con đi tìm các anh con”.
Giuse đi tìm các anh mình và gặp các anh tại Đôtain. Khi các anh thấy Giuse từ đằng xa tiến lại gần, họ liền âm mưu tìm cách giết Giuse. Họ nói với nhau rằng: “Này thằng chiêm bao đến kia rồi, anh em hãy lại đây, chúng ta bắt giết nó, ném xác nó xuống một cái giếng cạn và nói nó bị thú dữ ăn thịt, rồi xem các điềm chiêm bao của nó sẽ ra sao ?”
Ruben nghe nói thế, liền định cứu Giuse khỏi tay anh em, nên nói rằng: “Chúng ta đừng giết nó, đừng làm đổ máu, song ném nó xuống giếng nơi hoang vu này, và như thế, tay các em không phải vấy máu”. Ruben nói như thế, vì có ý muốn cứu Giuse khỏi tay các anh em, để đem Giuse về cho cha mình. Khi Giuse vừa đến gần, các anh liền cởi áo dài Giuse đang mặc, và bắt ném xuống giếng cạn.
Đang khi các ông ngồi ăn bánh, thì thấy một đoàn người Ismael từ Galaad tiến về Ai-cập, các con lạc đà của họ chở đầy hương liệu, nhựa thơm và dầu thơm. Giuđa nói với các anh em rằng: “Chúng ta giết em chúng ta và giấu máu nó đi, thì có ích lợi gì ? Tốt hơn là chúng ta đem bán nó cho người Ismael và tay chúng ta không phải vấy máu, vì Giuse là em ruột thịt chúng ta”. Các anh em nghe theo lời Giuđa, nên khi các người lái buôn từ Mađian đi ngang qua đó, các ông kéo Giuse lên khỏi giếng và đem bán cho các người Ismael với giá hai mươi đồng bạc, và họ dẫn Giuse sang Ai-cập.
ĐÁP CA: Tv 104, 16-17. 18-19. 20-21
Các ngươi hãy nhớ lại những điều kỳ diệu Chúa đã làm
1) Chúa đã gọi cảnh cơ hàn về trên đất nước, và rút đi mọi sự nâng đỡ bằng cơm bánh. Ngài đã sai một người đi trước họ: Giuse đã bị bán để làm nô lệ. – Đáp.
2) Thiên hạ đã lấy xiềng để trói chân người, và cổ người bị cột bằng xích sắt, cho tới khi ứng nghiệm lời tiên đoán của người, lời của Chúa đã biện minh cho người. – Đáp.
3) Vua đã sai cởi trói cho người, Chúa của chư dân cũng đã giải phóng người. Vua đã tôn người làm chủ của mình, và làm chúa trên toàn diện lãnh thổ. – Đáp.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Ga 3,16
Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì được sống muôn đời.
TIN MỪNG: Mt 21,33-43.45-46
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
33 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các thượng tế và các kỳ lão trong dân rằng: “Các ông hãy nghe dụ ngôn này: Có ông chủ nhà kia trồng được một vườn nho. Ông rào dậu chung quanh, đào hầm ép rượu và xây tháp canh; đoạn ông cho tá điền thuê, rồi đi phương xa.
34 Đến mùa nho, ông sai đầy tớ đến nhà tá điền để thu phần hoa lợi. 35 Nhưng những người làm vườn nho bắt các đầy tớ ông: đánh đứa này, giết đứa kia và ném đá đứa khác.
36 Chủ lại sai một số đầy tớ khác đông hơn trước, nhưng họ cũng xử với chúng như vậy. 37 Sau cùng chủ sai chính con trai mình đến với họ, vì nghĩ rằng: Họ sẽ kính nể con trai mình.
38 Nhưng bọn làm vườn vừa thấy con trai ông chủ liền bảo nhau: “Đứa con thừa tự kia rồi: Nào anh em! Chúng ta hãy giết nó đi và chiếm lấy gia tài của nó”. 39 Rồi họ bắt cậu, lôi ra khỏi vườn nho mà giết.
40 Vậy khi chủ về, ông sẽ xử trí với bọn họ thế nào ? 41 Các ông trả lời: “Ông sẽ tru diệt bọn hung ác đó và sẽ cho người khác thuê vườn nho để cứ mùa nộp phần hoa lợi”. 42 Chúa Giêsu phán: “Các ông chưa bao giờ đọc thấy trong Kinh Thánh sao:
“‘Chính viên đá bọn thợ loại ra, đã trở nên viên đá góc; đó là việc Chúa làm và là việc lạ lùng trước mắt chúng ta’ ? 43 Bởi vậy, Ta bảo các ông: Nước Thiên Chúa sẽ cất khỏi các ông để trao cho dân tộc khác biết làm cho trổ sinh hoa trái”.
45 Các Thượng tế và biệt phái nghe dụ ngôn đó, thì hiểu Người ám chỉ về mình. 46 Họ liền tìm cách bắt Người, nhưng lại sợ dân chúng, vì thiên hạ đều tôn Người là Tiên tri.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
THIÊN CHÚA VÀ NƯỚC CỦA NGÀI
“Đứa thừa tự đây rồi! Nào ta giết quách nó đi, và đoạt lấy gia tài nó!” (Mt 21,38)
Suy niệm: Bọn tá điền này thật quá quắt đến độ được ông chủ giao cho việc coi sóc vườn nho, nhưng lại muốn chiếm đoạt vườn nho khi hành hung, giết hại những người chủ sai đến, thậm chí giết luôn đứa con thừa tự của ông. Sự hung ác của bọn tá điền thật quá đáng đến độ tưởng như không có trong thực tế, thế nhưng đó lại là điều Chúa Giê-su muốn ám chỉ đến các thượng tế và Pha-ri-sêu – mà họ cũng hiểu như thế. Và vì hiểu như thế nên họ đã rắp tâm giết hại luôn “đứa con thừa tự” là chính Đức Giê-su, Con Thiên Chúa bởi vì họ quá biết rằng “ông chủ vườn nho” sẽ kíp loại trừ họ mà trao vườn nho cho người khác.
Mời Bạn: “Vườn nho” đó chính là hình ảnh của Nước Thiên Chúa, nơi qui tụ mọi người tin vào Đức Giê-su Ki-tô để được cứu độ nhờ Danh Ngài. Nước Chúa đã khởi đầu và sẽ hoàn tất trong ngày cánh chung mà Giáo Hội trên trần gian chính là dấu chỉ hữu hình của Nước đó. Mỗi Ki-tô hữu vừa là thành phần trong vườn nho của Chúa vừa được đặt làm người chăm sóc vườn nho đó. Hẳn là sai lầm khi chúng ta nói mình đang phục vụ Nước Thiên Chúa mà lại hành động như “những tá điền chiếm đoạt vườn nho” và “giết hại” những sứ giả Chúa sai đến. Chúa còn mời gọi chúng ta làm việc trong vườn nho của Ngài không phải như người làm thuê mà là như người con thảo đi làm vườn nho cho cha mình.
Sống Lời Chúa: Cầu nguyện đặc biệt cho những vị chủ chăn của bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho chúng con ý thức sứ mạng của mình trong Giáo Hội để chúng con tham gia xây dựng Giáo Hội Chúa với tinh thần trách nhiệm và trong tình hiệp nhất yêu thương.
B/ Lm. Phaolô Vũ Đức Vượng
Thứ sáu Tuần II Mùa Chay
Mt 21, 33-43. 45-46
Vào thời đại kinh tế thị trường, có nhiều người có tiền mở công ty, thuê người làm, thuê người quản lý và thuê cả giám đốc. Nếu vị giám đốc nào kinh doanh không tốt, quản lý nào làm việc không xuôi thì cũng bị cách chức, sa thải như đối với công nhân vậy. Tệ hơn, những ai có ý chiếm dụng của cải của chủ thì không những bị sa thải mà còn bị truy tố trước pháp luật nữa. Tin Mừng hôm nay cho thấy công cuộc xây dựng Nước Thiên Chúa cũng có điều tương tự. Đức Giê-su tuyên bố với các thượng tế và kỳ mục Do Thái rằng Thiên Chúa sẽ không cho họ tiếp tục coi sóc công việc của Ngài nữa, mà sẽ trao cho một dân khác biết sinh hoa lợi.
Chúng ta đang được Thiên Chúa tín nhiệm, trao phó cho công trình xây dựng Nước Trời. Nhưng nếu chúng ta không biết dùng mọi khả năng hiện có để làm việc thì chắc chắn sẽ bị ‘cách chức’, bị sa thải và biết đâu, còn bị ‘truy tố’ nữa.
Mỗi sáng thức dậy, chúng ta hãy ý thức mình là một người lao động ở trong ‘công trường Nước Thiên Chúa’. Công trường này thật to lớn, và phần đóng góp của chúng ta thật bé nhỏ, nhưng cũng thật quan trọng. Ta không làm thì có nghĩa là để lại một lỗ hổng không ai khác làm thay được.
Là Ki-tô hữu, chúng ta được vinh dự làm việc trong công cuộc Nước Trời. Xin Chúa giúp chúng ta biết nhiệt tâm đóng góp phần của mình, và không bao giờ lợi dụng người khác, lợi dụng Giáo Hội, lợi dụng Chúa để tìm lợi ích riêng.
C/ Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
THÀNH TÂM SÁM HỐI
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Sáu Tuần 2 Mùa Chay này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta xin Chúa cho chúng ta biết thành tâm sám hối trong suốt cả Mùa Chay Thánh này, để tâm hồn chúng ta được trở nên trong sạch và đổi mới, mà đón mừng đại lễ Vượt Qua.
Thành tâm sám hối là quay trở về tuân giữ giao ước. Trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, sách Xuất Hành tường thuật lại câu chuyện giao ước, với những hình ảnh lớn lao, lạ thường, của một cơn giông trên miền núi, mục đích là cho ta thấy, việc ký kết giao ước trang trọng đến mức nào: Thiên Chúa đã biến Dân của Người thành Dân Thánh, Dân Tư Tế, mỗi khi Dân lãng quên giao ước, thì bao nhiêu nỗi bất hạnh xảy đến, nhắc cho họ nhớ sứ mạng của mình: Nếu các ngươi thật sự nghe tiếng Ta và giữ giao ước của Ta, thì giữa hết mọi dân, các ngươi sẽ là sở hữu của riêng Ta. Ta sẽ coi các ngươi là một vương quốc tư tế, một dân thánh dành riêng cho Ta. Thánh Phêrô cũng nói: Phần anh em, anh em là giống nòi được tuyển chọn, là hoàng tộc chuyên lo tế tự, là dân thánh, dân riêng của Thiên Chúa.
Trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Irênê cũng nhắc lại chuyện giao ước, với những trích dẫn lời của ông Môsê: Anh em hãy chọn sống để anh em và dòng dõi anh em được sống, nghĩa là hãy yêu mến ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của anh em, nghe tiếng Người, và gắn bó với Người, vì như thế anh em sẽ được sống và sống lâu dài.
Giao ước đã lập ra, muôn đời Chúa nhớ mãi, cho dẫu, cách thức thực hiện lời hứa của Thiên Chúa, đôi khi, làm chúng ta không thể hiểu được. Trong bài đọc một của Thánh Lễ, sách Sáng Thế tường thuật lại việc các anh đã tìm cách giết Giuse, và cuối cùng bán ông sang Aicập. Thiên Chúa có thể rút những điều lành từ một điều dữ, để chuẩn bị cho Giuse cứu Dân của Người sau này.
Những khó khăn thử thách, đôi khi, làm cho chúng ta ngã lòng thất vọng, nhưng, chúng ta hãy cứ tin tưởng tuyệt đối vào lời hứa của Chúa, Chúa sẽ can thiệp đúng lúc, phần chúng ta, hãy nhớ lại những ân huệ, những việc Chúa đã làm cho chúng ta, để giữ vững niềm tin vào Chúa, như trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 104, vịnh gia đã kêu gọi: Hãy nhớ lại những kỳ công Chúa thực hiện. Chúa cho nạn đói hoành hành khắp xứ, làm cạn nguồn lương thực nuôi dân. Chúa đã phái một người đi trước họ là Giuse, kẻ bị bán làm tôi.
Chúng ta phải thành tâm sám hối: quay trở về với Thiên Chúa, bởi vì, Người luôn yêu thương và chăm sóc chúng ta, Người không tiếc gì với chúng ta, thậm chí, Người đã ban Con Một của Người cho chúng ta, như câu Tung Hô Tin Mừng mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay: Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người, thì được sống muôn đời. Trong bài Tin Mừng, những tên tá điền tham lam đã giết luôn cả con ông chủ, để chiếm đoạt vườn nho. Vườn nho là của Chúa, ơn cứu độ là của Chúa, các thượng tế và các kỳ mục chỉ là những người thợ làm công, những người quản lý, ấy thế mà, họ muốn độc chiếm Nước Trời: họ muốn trở nên công chính bằng chính sức riêng của mình, biến Chúa thành con nợ phải ban ơn cứu độ cho họ. Do đó, Đức Giêsu đã nói với họ: Tôi nói cho các ông hay: Nước Thiên Chúa, Người sẽ lấy đi không cho các ông nữa, mà ban cho một dân: biết làm cho Nước ấy sinh hoa lợi. Đau khổ ra đời cùng với lòng tham, lòng tham là lửa: thiêu đốt từ những gì dơ bẩn nhất: như rác rưởi, đến những gì quý giá nhất: như kim cương, đá quý. Ước gì chúng ta biết dẹp bỏ lòng tham, sám hối quay về với Chúa, để chỉ ham thích một mình Chúa mà thôi, và để rồi, tâm hồn chúng ta trở nên trong sạch mà đón mừng đại lễ Vượt Qua.
D/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
DỤ NGÔN NHỮNG TÁ ĐIỀN SÁT NHÂN
1.Qua dụ ngôn này ta thấy Thiên Chúa đã yêu thương tuyển chọn và chăm sóc dân Người. Nhưng những con người bất tín, điển hình là các nhà lãnh đạo Do thái đã đưa dân vào con đường bất nghĩa. Người đã sai các tiên tri đến với họ, và đã bị đối xử tàn tệ. Cuối cùng Thiên Chúa đã sai chính Con Một của Người đến. Ngài đã bị họ sỉ nhục, đánh đòn và đóng đinh vào thập giá. Nhưng chính nhờ Ngài, ơn cứu độ đã được thực hiện cho muôn người. Qua cái chết của Đức Giêsu, một dân tộc mới được hình thành. Giáo hội được khai sinh.
2.Ý nghĩa của dụ ngôn: chủ vườn nho là Thiên Chúa, vườn nho là dân Do thái, những tá điền làm vườn nho là các tư tế, biệt phái và luật sĩ, các đầy tớ được sai đến bị bắt, bị đánh đập và bị giết chết là các tiên tri, hoa lợi là kết quả của những việc lành, con trai duy nhất của ông chủ là Đức Giêsu, bị lôi ra khỏi vườn tức là bị đem ra khỏi thành Giêrusalem mà giết. Cuối cùng, ông chủ sẽ tru diệt bọn hung ác đó, tức là Thiên Chúa sẽ trừng phạt dân Do thái.
3.Dụ ngôn này có tính cách lịch sử: nghĩa là một đàng diễn tả những biến cố có thực, là những can thiệp của Thiên Chúa trong lịch sử dân Do thái, và thái độ của dân Do thái đối với những tiên tri Chúa sai đến với họ, thái độ của họ đối với chính Chúa.
Dụ ngôn cũng mang tính cách tiên tri: nơi con người thời đại đang và sẽ đến đối xử với Thiên Chúa và những tá điền vườn nho là hình ảnh các giới lãnh đạo Do thái nhưng cũng chỉ trực diện mỗi chúng ta ngày hôm nay, những người trong giao ước mới, được mời gọi đi làm vườn nho. Chúng ta là những tá điền được Chúa trao phó trách nhiệm trông coi vườn nho và làm phát sinh hoa lợi. Những gì ta đang có là hoa lợi từ vườn nho.
4.Mình muốn tước lấy hoa trái của Thiên Chúa, muốn mình định đoạt tất cả, loại Thiên Chúa trong cuộc đời mình, chính là hình ảnh của những tá điền bất lương của ngày hôm nay, con người vẫn đang đi vào vết xe đổ của lịch sử: Khi chúng ta chọn lựa cho mình một cách sống tự mình là chủ định đoạt “vườn nho” mà không cần biết Đấng làm chủ vườn nho, chúng ta muốn tước đoạt của “thừa tự” của Đấng làm Con Thiên Chúa. Chúng ta đang phác hoạ lại hình ảnh Nguyên tổ trong Vườn Địa đàng xưa: muốn lấy cái “biết” của Thiên Chúa qua hành động hái và ăn trái “hiểu biết” theo ý đồ của Satan, để có vinh quang bằng Đấng Tạo Hoá. Nhưng, sự “biết” không thấy, lại bị tước đoạt vườn Địa đàng được trao phó. Những tá điền vườn nho cũng vậy, khi giết con thừa tự, vườn nho không những không được hưởng, mà lại còn bị chủ vườn nho lấy lại giao cho tá điền khác (Vinh Sơn, Suối nguồn tình yêu, I, tr 198).
5.Ngày nay, chúng ta cũng được coi là vườn nho của Thiên Chúa. Tất cả những gì Chúa ân cần săn sóc ban cho đều là hồng ân của Chúa. Chúng ta được tự do hành động, sắp xếp công việc theo ý ta, nhưng ta phải chịu trách nhiệm về những việc làm ấy. Bổn phận của chúng ta là phải cố gắng làm việc cho tốt đẹp để đáp lại tình thương của Chúa đối với chúng ta.
Sách có chữ rằng: “Tiền xa ký phúc, hậu xa khả giới”: xe trước đổ, xe sau phải coi chừng. Dân Do thái ngày xưa đã bất trung nên đã bị Thiên Chúa ruồng bỏ. Ngày nay chúng ta là dân Do thái mới được Thiên Chúa săn sóc giữ gìn, chúng ta phải tránh xa vết xe cũ kẻo phải hư đi, nhưng phải trung thành với hồng ân Chúa ban, bằng cách làm cho ơn Chúa được sinh hoa kết quả dồi dào trong đời sống; đồng thời cũng phải biết chia sẻ cho người khác nữa.
Truyện: Không biết chia sẻ của Chúa ban
Một người nghèo nọ được thần tài gõ cửa, nên không mấy chốc căn nhà của anh bỗng rộn lên tiếng cười của vợ con, họ hàng và láng giềng. Một cuộc sống xứng với nhân phẩm hơn đó là điều mà con người may mắn này đã cảm nhận được.
Tuy nhiên, may mắn nào cũng kéo theo những đòi hỏi mà đòi hỏi thách thức nhất của người nghèo bỗng trở thành giàu có là: hãy chia sẻ với người khác. Không mấy chốc, bà con họ hàng từ các nơi đổ xô về căn nhà nghèo nàn của anh để xin giúp đỡ, trước là nhận họ sau là nhận hàng, đó là thói thường của người đời.
Kẻ trúng số hiểu được các tâm lý thông thường ấy, lúc đầu được thúc đẩy bởi lòng quảng đại, ông không ngần ngại chia sớt cho mọi người. Nhưng dần dà con số người đến xin giúp đỡ ngày càng gia tăng cho đến một lúc cuộc sống riêng tư và êm ấm của gia đình hầu như bị xáo trộn triền miên. Người đàn ông không còn đủ kiên nhẫn nữa.
Một hôm, ông đề nghị với vợ:
– Hay là ta dọn đi một nơi khác.
Người vợ lắc đầu bảo:
– Mình có đi đâu thì thiên hạ cũng tìm tới.
Nhưng người chồng giải thích:
Mình sẽ đi đến một chỗ không ai biết, mình sẽ đổi tên đổi họ, cũng không cho ai biết mình đi đâu, và sẽ cố gắng sống một cách đơn giản, để không ai để ý đến mình nữa, ngay cả mấy đứa nhỏ cũng không cho biết mình đã trúng số.
Người vợ thắc mắc:
– Còn tiền bạc thì mình để đâu ?
Chồng trả lời dứt khoát:
Mình sẽ đem chôn giấu, mình sẽ sống như thể không hề trúng số, chỉ đem ra dùng khi nào cần thiết mà thôi.
Thế là cả gia đình dọn đến một nơi khác như dự kiến: họ lén lút ra đi không ai biết, tiền bạc đem chôn cất, con cái còn quá nhỏ nên không biết việc gì đã xảy ra, họ sống nghèo nàn trong một khu ổ chuột. Ngày qua ngày, chính họ cũng quên rằng mình đã có lần trúng số, và khi họ chết thì tất cả mọi tài sản đều mất hết. Họ quên cả việc viết chúc thư cho con cái để trao lại tài sản cho chúng.
E/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
SINH HOA TRÁI TỐT GIỮA ĐỜI
Tin Mừng hôm nay cho ta thấy lòng yêu thương kiên nhẫn của Thiên Chúa trước sự bộ bạc, bất trung của con người.
Ông chủ trong du ngôn, đã hào phóng giao vườn nho tốt tươi màu mỡ với đầy đủ những điều kiện cần thiết cho các tá điền được tự do canh tác. Và đến mùa ông chỉ thu một phần hoa lợi.
Ông chủ quảng đại là vậy. Thế mà, thái độ của các tá điền thật là đáng trách: họ đã đánh đập, và giết những đầy tớ được ông sai đến. Ngay cả “người con trai” của ông, họ cũng giết chết. Cho nên, theo cách cư xử thường tình, mà các thượng tế trả lời Chúa Giêsu rằng: “Ác giả thì ác báo, ông sẽ tru diệt chúng và cho các tá điền khác thuê vườn nho, để cứ đúng mùa, họ nộp hoa lợi cho ông”. Thật may, ông chủ là Thiên Chúa giàu lòng xót thương đã không hành động như thế. Ngài không từng phạt tức khắc nhãn tiền, mà vẫn luôn yêu thương tha thứ và kiên nhẫn đợi chờ phạm nhân sám hối.
Câu chuyện Tin Mừng ấy, chẳng phải là câu chuyện phản ánh tình yêu của Thiên Chúa trên cuộc đời mỗi chúng ta hay sao? Thiên Chúa đã trao vườn nho cho chúng ta là muôn vàn hồng ân: sự sống, sức khỏe, tài năng cùng với vô vàn cơ hội, vô vàn điều kiện thuận lợi, để ta trổ sinh hoa thơm trái tốt trong cuộc đời này. Thế nhưng, biết bao lầm ta bội bạc tình Chúa, giả điếc, làm ngơ trước tiếng gọi yêu thương của Ngài. Cho nên, đời ta vẫn còn sầu buồn, vẫn còn bất an. Có câu chuyện rằng:
Thần chết tháp tùng anh khổng lồ nổi tiếng là có sức mạnh ghê gớm, thần chết từ từ lái anh khổng lồ vào cõi chết. Nhưng anh khổng lồ không chịu, thế là hai bên đánh nhau. Cuối cùng, thần chết thua, bị anh khổng lồ đánh cho lê lết bên vệ đường. Bỗng có anh thanh niên đi qua lối ấy, anh nhìn thấy, thương cảm và chăm sóc cho, đến khi tỉnh dậy thần chết nói với anh thanh niên:
– Ngươi biết ta là ai không? Ta là thần chết đây. Chắc chắn một ngày nào đó ta sẽ đến gọi ngươi như đã gọi bao người khác. Nhưng để trả ơn ngươi đã cứu sống ta, nên ta cho ngươi một đặc ân, đó là: khi nào ta gọi ngươi về thì ta sẽ báo trước cho ngươi biết mà chuẩn bị. Anh thanh niên nghe thế, sợ vã mồ hôi, nhưng cũng tin lời hứa của chết. Thế là, anh ta an tâm, ăn chơi vô độ cho đến nỗi tán gia bại sản. Nhưng anh ta vẫn chắc chắn rằng mình chưa chết, mà thật, anh ta may mắn thoát ra khỏi cảnh nghèo, làm ăn thành công trở lại, lại tiếp tục ăn chơi trác tán. Có những khi anh ta suy nghĩ. Tại sao mình giàu có thành đạt ăn chơi thỏa mãn như vậy, mà sao vẫn thấy buồn chán, bồn chồn, chẳng được an vui thư thái. Thế nhưng mà, anh gạt phăng những ý nghĩ đó, rồi tiếp tục lao vào cuộc sống hưởng thụ. Thói ăn chơi vô độ đó đã khiến anh rơi vào cuộc sống bệnh hoạn. Bạn bè đều bảo phen này chắc chắn mày chết thôi, chuẩn bị chu đáo mà lên đường. Nhưng mà anh ta bảo: Không, tao chưa chết. Tao biết chắc như vậy. Tao sẽ qua cơn bệnh này dù có bị siđa đi nữa thì tao cũng không chết, vì thần chết chưa bảo gì. Mà thật, anh ta không chết, lại khỏe lại, cho đến một hôm đang ăn chơi, nhậu nhẹt quay cuồng cùng với bạn bè thì thần chết gõ cửa. Anh ta mới cự lại:
– Sao ông bảo là báo trước mà bây giờ lại bảo đi ngay? Thần chết trả lời:
– Đâu có phải là ta không báo. Ta báo rất nhiều lần, ta gửi sự cùng khổ đến, ta gửi bệnh tật đến, ta gửi những nỗi chán trường trong đời sống mà ngươi có nghe đâu.
Vâng, Thiên Chúa vẫn luôn dùng nhiều cách thế: qua lời Chúa, qua các Bí tích, qua giáo huấn của Hội thánh để giúp ta được sống an vui hạnh phúc với Ngài. Xin cho chúng ta biết khôn ngoan đón nhận hầu sinh hoa quả tốt lành, cho tới ngày Chúa đến. Amen