“Cha Ta trên trời cũng xử với các con đúng như thế,
nếu mỗi người trong các con không hết lòng tha thứ cho anh em mình”.
(Mt 18,35)
BÀI ĐỌC I: Đn 3, 25. 34-43
“Với tâm thần sám hối và tinh thần khiêm tốn, chúng tôi được chấp nhận”.
Trích sách Tiên tri Đaniel.
Trong những ngày ấy, Adaria đứng giữa lửa mở miệng cầu nguyện rằng: “Vì danh Chúa, xin đừng bỏ con mãi mãi cho quân thù, và xin đừng huỷ bỏ lời giao ước của Chúa. Xin chớ cất lòng từ bi Chúa khỏi chúng con. Vì Abraham kẻ Chúa yêu, Isaac tôi tớ Chúa, và Israel người lành thánh của Chúa, những kẻ Chúa đã hứa cho sinh con cháu ra nhiều như sao trên trời và như cát bãi biển. Vì lạy Chúa, chúng con đã trở nên yếu hèn hơn mọi dân tộc và hôm nay, vì tội lỗi chúng con, chúng con bị nhục nhã ở mọi nơi. Hiện giờ không còn vua chúa, thủ lãnh, tiên tri, không còn của lễ toàn thiêu, lễ hiến tế, lễ vật, nhũ hương và nơi để dâng lên Chúa của đầu mùa để được Chúa thương. Nhưng với tâm hồn sám hối và với tinh thần khiêm tốn, chúng con xin Chúa chấp nhận; chúng con như những con dê, bò rừng và những chiên béo được dâng lên Chúa làm của lễ toàn thiêu, xin cho của hiến tế chúng con dâng trước tôn nhan Chúa hôm nay, được đẹp lòng Chúa, vì những ai tin tưởng nơi Chúa không phải hổ thẹn. Và bây giờ chúng con hết lòng theo Chúa, kính sợ Chúa và tìm kiếm tôn nhan Chúa. Xin đừng để chúng con phải hổ thẹn, nhưng xin hãy đối xử với chúng con theo lòng nhân hậu và lòng từ bi sung mãn của Chúa. Lạy Chúa, xin làm những việc lạ lùng mà cứu thoát chúng con, và xin cho thánh danh Chúa được vinh quang”.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 24, 4bc-5ab. 6-7bc. 8-9
Đáp: Lạy Chúa, xin hãy nhớ lòng thương xót của Ngài (c. 6a).
Xướng:
1) Lạy Chúa, xin chỉ cho con đường đi của Chúa, xin dạy bảo con về lối bước của Ngài. Xin hướng dẫn con trong chân lý và dạy bảo con, vì Chúa là Thiên Chúa cứu độ con. – Đáp.
2) Lạy Chúa, xin hãy nhớ lòng thương xót của Ngài, lòng thương xót tự muôn đời vẫn có. Xin hãy nhớ con theo lòng thương xót của Ngài, vì lòng nhân hậu của Ngài, thân lạy Chúa. – Đáp.
3) Chúa nhân hậu và công minh, vì thế Ngài sẽ dạy cho tội nhân hay đường lối. Ngài hướng dẫn kẻ khiêm cung trong đức công minh, dạy bảo người khiêm cung đường lối của Ngài. – Đáp.
Tin mừng: Mt 18,21-35
21 Khi ấy, Phêrô đến thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Thầy, khi anh em xúc phạm đến con, con phải tha thứ cho họ mấy lần ? Có phải đến bảy lần không ?”
22 Chúa Giêsu đáp: ”Thầy không bảo con phải tha đến bảy lần, nhưng đến bảy mươi lần bảy. 23 Về vấn đề này thì Nước Trời cũng giống như ông vua kia muốn tính sổ với các đầy tớ.
24 Trước hết, người ta dẫn đến vua một người mắc nợ mười ngàn nén bạc. 25 Người này không có gì trả, nên chủ ra lệnh bán y, vợ con và tất cả tài sản của y để trả hết nợ.
26 Người đầy tớ liền sấp mình dưới chân chủ và van lơn rằng: ‘Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn và tôi sẽ trả lại cho ngài tất cả.’ 27 Người chủ động lòng thương trả tự do và tha nợ cho y.
28Khi ra về, tên đầy tớ gặp một người bạn mắc nợ y một trăm bạc. Y tóm lấy, bóp cổ mà nói rằng: ‘Hãy trả nợ cho ta.’ 29 Bấy giờ người bạn sấp mình dưới chân và van lơn rằng: ‘Xin vui lòng cho tôi khất một kỳ hạn, tôi sẽ trả hết nợ cho anh.’
30 Y không nghe, bắt người bạn tống giam vào ngục. Cho đến khi trả nợ xong. 31 Các bạn y chứng kiến cảnh tượng đó, rất khổ tâm, họ liền đi thuật với chủ tất cả câu chuyện.
32 Bấy giờ, chủ đòi y đến và bảo rằng: ‘Tên đầy tớ độc ác kia, ta đã tha hết nợ cho ngươi, vì ngươi đã van xin ta; 33 còn ngươi, sao ngươi không chịu thương bạn ngươi như ta đã thương ngươi ?’
34 Chủ nổi giận, trao y cho lý hình hành hạ, cho đến khi trả hết nợ. 35 Vậy Cha Thầy trên trời cũng xử với các con đúng như thế, nếu mỗi người trong các con không hết lòng tha thứ cho anh em mình”.
Suy niệm:
1. 5 Phút cho Lời Chúa: THIÊN CHÚA ĐAU LÒNG
Tên đầy tớ sấp mình xuống bái lạy: “Thưa Ngài, xin rộng lòng hoãn lại cho tôi, tôi sẽ lo trả hết.” Tôn chủ của tên đầy tớ liền chạnh lòng thương, cho y về và tha luôn món nợ. (Mt 18,26-27)
Suy niệm:Mùa Chay nhắc nhở chúng ta suy niệm về cuộc Khổ Nạn của Chúa Giê-su, không chỉ nhớ đến những đau đớn, nhưng cả thái độ khoan dung của Ngài, đặc biệt việc Ngài quảng đại tha thứ cho những kẻ hành hạ và giết mình bất công. Qua Chúa Giê-su, chúng ta nhận ra chân dung của một Thiên Chúa từ bi nhân hậu. Tên đầy tớ trong dụ ngôn chỉ vừa sấp mình xuống xin hoãn nợ, thì ông chủ đã đau lòng trước tình cảnh đó, đến nỗi không cần y mở miệng van xin, ông đã tha luôn món nợ cho y. Thiên Chúa -chính là ông chủ đó- luôn động lòng thương chúng ta -là con nợ- như thế đó! Vì Ngài đã thương và tha nợ cho chúng ta, Ngài muốn chúng ta cũng biết động lòng tha thứ cho nhau.
Mời Bạn: Thế giới chiến tranh, xã hội đầy bạo lực, gia đình xáo trộn, vợ chồng ly dị vì con người thiếu lòng khoan dung khi cư xử với nhau. Thế nhưng, tha thứ cho nhau là điều chẳng dễ dàng chút nào! Chỉ khi nào chúng ta cảm được nỗi đau của Thiên Chúa khi bạn và tôi không tha thứ, chỉ khi bạn và tôi nhận ra Thiên Chúa quá yêu, luôn tha thứ cho chúng ta, có lẽ lúc đó, chúng ta mới can đảm tha thứ cho nhau.
Sống Lời Chúa: Xin ơn hiểu được Thiên Chúa đau lòng khi tôi không sống tha thứ cho nhau. Đồng thời, xin Chúa nâng đỡ để thực hiện nghĩa cử hòa giải với một người xúc phạm đến mình trong mùa Chay này.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con chưa mở miệng xin, thì Chúa đã tha cho con món nợ tày đình. Xin giúp con cũng biết tha thứ cho nhau. Amen.
2. Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist: THA THỨ LUÔN LUÔN
Sứ điệp Lời Chúa trong ngày Thứ ba, Tuần ba Mùa chay hôm nay mời gọi chúng ta tha thứ luôn luôn. Đây là giáo huấn rất thiết thực ảnh hưởng tích cực trong cuộc sống thường ngày.
Trong gia đình nếu chồng tha thứ cho vợ, vợ tha thứ cho chồng, cha mẹ tha thứ cho con cái, con cái tha thứ cho cha mẹ, thì chắc chắn gia đình đó sẽ luôn yên ấm thuận hòa. Trong một quốc gia nếu mọi tầng lớp biết bao dung tha thứ cho nhau, thì chắc hẳn xã tắc sẽ an hòa, thịnh vượng. Trên bình diện quốc tế, nếu mỗi quốc gia chân thành tha thứ, đối thoại với nhau, thì thế giới làm gì có chiến tranh.
Thực tế, tha thứ là thể hiện cao nhất của tình yêu. Yêu thương đồng nghĩa với trao ban. Chúng ta có thể cho đi của cải, cũng có thể cho đi mạng sống vì người mình yêu. Nhưng tha thứ còn hơn cả cho đi chính mình, vì tha thứ là trao ban điều cao đẹp nhất cho kẻ thù, tha thứ là trao ban hai lần. Đúng như ai đó đã nhận xét: “Tha thứ là nhân đức cao đẹp nhất trong các nhân đức”. Mahatma Gandhi cũng khuyên chúng ta: “Luật vàng của xử thế là biết tha thứ cho nhau”.
Tuy thế, nói tha thứ thì dễ, nhưng sống tha thứ không dễ chút nào. Có khi chúng ta muốn tha thứ theo lời Chúa dạy, nhưng trong lòng thì vẫn bực bội khôn nguôi. Có khi chúng ta nghĩ rằng người này người kia không còn xứng đáng để được khoan hồng tha thứ nữa, vì có tha thứ đến bao nhiêu lần, họ vẫn chứng nào tật nấy, chẳng chịu thay đổi gì cả. Tha thứ thật khó biết bao!
Chẳng vậy mà thánh Phêrô đã kêu lên với Chúa: “Thưa Thầy, nếu anh em con cứ xúc phạm đến con, thì con phải tha đến mấy lần? Có phải bảy lần không?” Chúa Giêsu đáp rằng: “Thầy không bảo là đến bảy lần, nhưng là đến bảy mươi lần bảy”, có nghĩa là tha thứ luôn luôn, tha thứ không ngừng, không giới hạn. Vì chẳng phải là bất công khi chúng ta muốn Thiên Chúa tha thứ cho mình luôn luôn, trong khi chúng ta lại dè sẻn tha thứ cho tha nhân hay sao? Lẽ nào Thiên Chúa lại chẳng nổi giận với chúng ta như tên đầy tớ không biết xót thương?
Mỗi người chúng ta đều mang một món nợ khổng lồ với Thiên Chúa “mười ngàn nén vàng” – “nợ tình” chẳng bao giờ trả cho cân. Biết bao lần chúng ta đã bất trung, xúc phạm đến Thiên Chúa. Thế mà Thiên Chúa vẫn hào phóng tha bổng cho chúng ta. Ngài không hề nhớ, không hề chấp xét, không hề “mệt mỏi” tha thứ cho chúng ta. Theo như các Tin mừng ghi lại, khi Chúa Giêsu bị treo trên thập giá cùng hai người gian phi, người bên phải đã thưa rằng: “Ông Giêsu ơi khi ông vào Nước của ông xin nhớ đến tôi”, thế là ngay lập tức Ngài ban Nước Thiên Đàng cho anh (Lc 23,35-43). Ngài không hề nhớ anh đã phạm tội này, tội kia, bao nhiêu lần… Cũng vậy, khi người con hoang đàng quay trở về, Người Cha đã không hạch hỏi, không trách mắng, không nhai đi nhai lại những tội anh đã phạm (Lc 15,11-32). Còn người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình, người ta ép Chúa phải ném đá… thì Ngài nhẹ nhàng bảo chị: “Tôi không lên án chị đâu, chị về đi và đừng phạm tội nữa!” (Ga 8,1-11). Đấy, Thiên Chúa không nhớ tội người ta.
Còn chúng ta thì lại thường hay nhớ tội anh em mình, lắm khi còn nhớ rất rõ, nhớ rất giai, nhớ từng điều nhỏ mọn… và chấp xét lên án anh em giống như tên đầy tớ ác nhân: “… túm lấy, bóp cổ đồng bạn mà rằng: trả nơn cho tao!” Chúng ta tự làm khổ mình và làm khổ tha nhân. Xin Thiên Chúa thương xót tha thứ cho chúng ta cái tội tày đình này! Xin Ngài ban ơn giúp chúng ta quên tội anh em và luôn nhớ mình là kẻ có tội, để biết van nài Thiên Chúa và anh em tha thứ, đồng thời cũng biết tha thứ cho những ai lỗi phạm đến mình. Có như thế chúng ta mới được Thiên Chúa tha thứ và trở nên hoàn thiện giống như Cha chúng ta ở trên trời. Tha thứ còn là một điều kiện không thể thiếu giúp chúng ta lãnh nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa:
Trong một giáo xứ kia, ông trùm và cha xứ đã xảy ra mâu thuẫn rất lớn. Rồi cơn bách hại đạo tràn vào giáo xứ, cha xứ và nhiều giáo dân bị bắt vì dám công khai tuyện xưng niềm tin Chúa Kitô. Ông trùm nghĩ đến những chuyện bất hòa với cha xứ liền chạy với theo, nài nẵng: “xin cha tha cho con”. Cha xứ làm thinh. Ông trùm trở về nhà lương tâm cứ ray rứt mãi cha xứ sắp được phúc tử vì đạo, sắp làm thánh, mà lạy Chúa tôi, tôi đã sống bất hòa với một vị thánh. Nghĩ thế ông liền van nài đám cai ngục xin cho được gặp cha xứ. Ông khẩn khoản: “Xin cha tha cho con!” Nhưng cha xứ nói ngay: “Ông đã xúc phạm tôi quá lẽ. Tôi không thể tha”. Ông trùm lững thững ra về, cõi lòng nặng chĩu. Đến ngày các chứng nhân đức tin bị đem ra pháp trường hành quyết, ông trùm lại một lần nữa chặn đường: “Xin cha tha cho con!” Nhưng cha xứ vẫn làm thinh hiên ngang đi đến nơi hành quyết. Quan quát to, đứa nào chối đạo ta tha chết cho. Hồi trống thứ nhất, hồi trống thứ hai và hồi trống thứ ba vừa dứt, cha xứ kêu lên: “Tôi chối đạo”.
Đây là câu chuyện không có thật, nhưng bài học thì thật rõ ràng, nghĩa là trên Thiên Đàng sẽ không có chỗ cho một vị “thánh” không biết tha thứ. Không ai được nên thánh, nếu không sống theo lời giáo huấn và gương lành của Chúa: tha thứ luôn luôn.
Lạy Cha, xin tha nợ ,chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con. Amen
3. Lm. Giuse Đinh Lập Liễm: HÃY THA THỨ CHO NHAU
- Hôm nay Đức Giêsu dạy ta về sự tha thứ. Dụ ngôn về sự tha thứ nhắm tới đời sống cộng đoàn. Quả vậy, trong đời sống chúng ta, vì tính tình xung khắc, nên đã gây ra nhiều điều phiền toái, chia rẽ, đố kỵ, thù oán… Nhưng nhờ sự tha thứ, đời sống chung lấy lại được hoà khí, bình an và hiệp nhất. Nhưng Đức Giêsu lưu ý chúng ta vài khía cạnh quan trọng:
-Thiên Chúa sẵn sàng tha thứ cho chúng ta cho dù tội chúng ta xúc phạm đến Ngài rất nhiều. Ta không thể đền tội cho đủ nhưng Chúa vẫn tha vì Ngài “động lòng thương”.
– Nhưng chúng ta cũng phải rộng lòng tha thứ cho anh chị em chúng ta. Nếu không thì Chúa sẽ rút lại sự tha thứ của Ngài đối với chúng ta.
– Ngoài ra hãy khôn ngoan tha lỗi nhỏ cho anh em để Chúa sẽ tha thứ những lỗi lầm lớn của chúng ta đối với Chúa.
- Tha thứ xem ra không phải là điều tự nhiên đối với con người. Phải trải qua một thời gian lâu dài, nhân loại mới nhận ra được ý nghĩa và sự cần thiết của tha thứ. Xã hội nguyên thuỷ không dung tha cho tội phạm của cá nhân.
Sách Khởi nguyên nói đến sự trừng phạt mạnh hơn 70 lần 7 lỗi phạm của con người. Sang đến sách Xuất hành, người ta thấy có một tiến bộ quan trọng khi luật Maisen đã ra luật “mắt đền mắt, răng đền răng”, ít ra ở đây hình phạt cũng tương xứng với lỗi phạm. Sách Lêvi đi xa hơn, tuy không bắt buộc phải tha thứ, nhưng sách này nói đến tình liên đới giữa anh em với nhau và cấm không được nại đến việc tố tụng, để giải quyết những tranh chấp giữa anh em với nhau. Như vậy, ít ra sự tha thứ cũng đã manh nha trong quan hệ ruột thịt (Mỗi ngày một tin vui).
- Đức Giêsu đã làm một cuộc cách mạng vĩ đại. Cốt lõi giáo huấn của Ngài là tình yêu, mà cao điểm là sự tha thứ. Chính Ngài đã tha thứ cho những kẻ giết Ngài. Vậy tha thứ bao nhiêu lần là tối đa, hay tha thứ bao nhiêu lần là không thể tha thứ được nữa ? Xưa kia ông Phêrô cũng đã băn khoăn như thế và ông cho rằng chỉ tha thứ đến 7 lần là tối đa, vì như thế là đã vượt quá sự khuyến cáo của các luật sĩ đến bốn lần rồi: “Quá tam ba bận”. Nhưng Đức Giêsu bảo ông: Tha thứ thì không có giới hạn, không phải ba lần, bảy lần mà là bảy mươi lần bảy. Chúa không có ý bảo là 490 lần mà có nghĩa là phải tha thứ luôn luôn, phải tha thứ mãi mãi, bao lâu người ta còn xúc phạm đến mình thì còn phải tha thứ.
- Chính Đức Giêsu đã làm gương sống động của lòng tha thứ khi trên thập giá Ngài tha thứ cho những kẻ giết hại mình. Vì vậy Đức Giêsu dạy môn đệ phải có lòng vị tha, tha thứ không chỉ quên đi những điều không phải, nhưng sẵn sàng tái lập sự giao hoà giữa hai người.
Hơn nữa, sống tha thứ còn giải thoát chính chúng ta khỏi những xiềng xích của cảm xúc giận hờn đè nặng, làm cho cuộc sống được thư thái tự do, sức khoẻ thăng tiến. Thiếu tha thứ, đời sống con người bị ảnh hưởng từ cá nhân đến đời sống cộng đồng. Vị tha để sự bình an tâm hồn và thân xác mỗi cá nhân được đơm hoa kết trái và chính hoa trái đó làm nên hạt giống gieo hoà bình cho quốc gia và thế giới.
- Qua dụ ngôn này, Đức Giêsu dạy cho chúng ta biết: nợ nần của chúng ta đối với Chúa hết sức lớn lao, đó là tội lỗi chúng ta xúc phạm đến Chúa rất kinh khủng, và tự sức mình chúng ta không thể nào thanh toán nổi. Trong khi đó món nợ của anh em mắc với chúng ta chỉ là những lỗi lầm không đáng kể, thế mà chúng ta lại khắt khe với anh em: xin không tha, trả không nhận, rồi bực tức ngày đêm, để lòng hờn giận, tìm dịp báo thù, thật là quá tệ. Kết quả là chúng ta chẳng được Thiên Chúa tha thứ, vì chính chúng ta đã tự lên án mình, khi chúng ta không tha thứ cho người khác. Chúa cũng chẳng tha cho chúng ta.
- Truyện: Gương Bà Coritanbun tha thứ
Liền sau thế chiến II chấm dứt, Coritanbun với những vết sẹo trên thân thể, tàn tích của những khổ hình bà phải chịu trong trại tập trung Đức quốc xã, đã đi khắp Âu châu rao giảng sự tha thứ cho những kẻ đã làm hại mình.
Thế nhưng vào một Chúa nhật nọ, sau khi kêu gọi người hãy tha thứ cho nhau trong một nhà thờ của thành phố Munich, bước ra ngoài bà bất ngờ đối diện với một khuôn mặt quen thuộc. Đó là dung mạo của người lính đã hành hạ bà và hàng ngàn nữ tù nhân khác trong trại tập trung. Những tiếng than khóc, những cảnh tra tấn, rồi những tiếng kêu trả thù nổi dậy mạnh mẽ trong tâm trí bà.
Lúc đó người đàn ông tiến lại khiêm tốn đưa tay ra vừa muốn bắt tay bà vừa nói: “Thưa bà, tôi rất cảm ơn những lời tốt đẹp của bà kêu gọi sự tha thứ. Xin bà tha thứ cho tôi”. Bà Coritanbun như chết điếng người, vì trước đây bà đã cầu nguyện và quyết tha thứ thật sự, nhưng giờ đây đối diện với con người cụ thể đã tra tấn mình, bà đứng im lặng, tay không thể nào bắt tay người đến xin bà tha thứ.
Sau này vào năm 1971 khi kể lại biến cố ấy trong tập sách “Nơi ẩn trốn”, bà đã cho biết “Trong giây phút thinh lặng đó, tôi đã cố gắng dâng lên Chúa lời nguyện: Lạy Chúa, Chúa thấy con chưa thể tha thứ cho người đã hành khổ con. Xin Chúa hãy ban cho con những tâm tình của Chúa, để con có thể tha thứ như Chúa”. Và chính trong lúc đó bà đã hiểu rằng con người chỉ có thể tha thứ cho nhau khi nhìn nhận tình yêu thương và sự tha thứ của Chúa (Món quà Giáng Sinh).