“Chiên Tôi thì nghe tiếng Tôi,
Tôi biết chúng và chúng theo Tôi”. (Ga 10,27)
BÀI ĐỌC I: Cv 11, 19-26
“Họ cũng rao giảng Chúa Giêsu cho người Hy-lạp”.
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Trong những ngày ấy, vì cơn bách hại xảy ra nhân dịp Têphanô bị giết, có nhiều người phải sống tản mác, họ đi đến Phênixê, Cyprô và Antiôkia, họ không rao giảng lời Chúa cho một ai ngoài những người Do-thái. Nhưng một ít người trong họ quê ở Cyprô và Xyrênê; khi đến Antiôkia, họ cũng rao giảng Chúa Giêsu cho người Hy-lạp nữa. Và tay Chúa ở với họ; nên có đông người tin trở về với Chúa. Tin đó thấu tai Hội Thánh Giêrusalem, nên người ta sai Barnaba đến Antiôkia. Khi đến nơi và thấy việc ơn Chúa thực hiện, ông vui mừng và khuyên bảo mọi người hãy vững lòng tin nơi Chúa; Barnaba vốn là người tốt lành, đầy Thánh Thần và lòng tin. Và có đoàn người đông đảo tin theo Chúa. Vậy Barnaba đi Tarxê tìm Saolô. Gặp được rồi, liền đưa Saolô về Antiôkia. Cả hai ở lại tại Hội Thánh đó trọn một năm, giảng dạy cho quần chúng đông đảo; chính tại Antiôkia mà các môn đồ lần đầu tiên nhận tên là Kitô hữu.
Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 86, 1-3. 4-5. 6-7
Đáp: Hỡi muôn dân, hãy ngợi khen Chúa (Tv 116, 1a).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Chúa yêu cơ sở Ngài thiết lập trên núi thánh; Ngài yêu cửa nhà Sion hơn mọi cư xá nhà Giacóp. Hỡi thành trì của Thiên Chúa, thiên hạ đang nói những điều hiển hách về ngươi. – Đáp.
2) Ta sẽ kể Rahab và Babel vào số người thờ phượng Ta, kìa Philitinh, Tyrô và dân Êthiôpi: những người này đã sinh ra tại đó. Và thiên hạ sẽ nói về Sion rằng: “Riêng từng người và hết mọi người đã sinh tại đó, chính Đấng Tối Cao đã củng cố thành này”. – Đáp.
3) Chúa sẽ ghi chép vào sổ sách của chư dân rằng: “Những người này đã sinh ra tại đó”. Và khi ca vũ, người ta sẽ ca rằng: “Mọi nguồn vui thú của tôi đều ở nơi ngươi”. – Đáp.
Tin mừng: Ga 10,22-30
22 Khi ấy, người ta mừng lễ Cung Hiến tại Giêrusalem. Bấy giờ là mùa đông. 23 Chúa Giêsu đi bách bộ tại đền thờ, dưới cửa Salômôn. 24 Người Do-thái vây quanh Người và nói: “Ông còn để chúng tôi thắc mắc cho đến bao giờ ? Nếu ông là Đức Kitô, thì xin ông nói rõ cho chúng tôi biết”.
25 Chúa Giêsu đáp: “Tôi đã nói với các ông mà các ông không tin. Những việc Tôi làm nhân danh Cha Tôi, làm chứng về Tôi.
26 Nhưng các ông không tin, vì các ông không thuộc về đàn chiên tôi. 27 Chiên Tôi thì nghe tiếng Tôi, Tôi biết chúng và chúng theo Tôi.
28 Tôi cho chúng được sống đời đời, chúng sẽ không bao giờ hư mất, và không ai có thể cướp được chúng khỏi tay Tôi. 29 Điều mà Cha Tôi ban cho Tôi, thì cao trọng hơn tất cả, và không ai có thể cướp được khỏi tay Cha Tôi. 30 Tôi và Cha Tôi là một”.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
THUỘC VỀ ĐOÀN CHIÊN CHÚA
“Chiên tôi thì nghe tiếng tôi.” (Ga 10,27)
Suy niệm: Dấu hiệu để nhận biết người mục tử là tiếng gọi. Buổi sáng, nghe tiếng gọi của người mục tử, các con chiên bước ra khỏi ràn, đi về hướng người mục tử. Những mục tử giả mạo, giả giọng, bắt chước tiếng gọi của người mục tử, nhưng đàn chiên không bị đánh lừa, chúng nhận ra đâu là tiếng của người mục tử đích thực. Đức Giê-su là Mục tử Nhân lành, thế nhưng, người Do Thái không thuộc về đàn chiên của Ngài, dù được nghe những lời giảng dạy, chứng kiến các dấu lạ Ngài làm. Vì họ thiếu một điều thiết yếu, đó là niềm tin. Ngài chỉ rõ điều ấy: “Các ông không tin, vì các ông không thuộc về đoàn chiên của tôi.” Để tin nhận thì phải thuộc về, để thuộc về cần phải biết, để biết phải lắng nghe, để lắng nghe cần có một tâm hồn biết mở ra với sự ngạc nhiên và khiêm tốn. Một tâm hồn như vậy dễ dàng đón nhận nhận những điều thuộc về Nước Trời. “Những việc tôi làm nhân danh Cha tôi, những việc đó làm chứng cho tôi… Tôi và Chúa Cha là một.”
Mời bạn: “Sentire cum Ecclesia” – Đồng cảm với Hội thánh. Cộng đoàn Hội thánh được quy tụ nhân danh Chúa Ki-tô Phục sinh, vị Mục tử Nhân lành, đã hiến mạng sống vì đàn chiên. Khi thuộc về Hội thánh, bạn suy nghĩ cùng và yêu mến Hội thánh ấy, trở nên một thành phần của Thân thể mầu nhiệm này, và cùng với những người khác, bạn làm triển nở ân sủng Chúa ban tùy theo mức độ thuộc về, lòng yêu mến của bạn.
Sống Lời Chúa: Tích cực tham gia vào các hoạt động trong giáo xứ, giáo phận.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, cảm tạ Chúa đã cho con thuộc về đoàn chiên Chúa. Xin cho con cảm nhận được con thuộc về Chúa, để con đồng cảm với Hội Thánh với lòng nhiệt thành và yêu mến. Amen.
B/ Lm. Phaolô Vũ Đức Vượng
Ga 10, 22-30
“Chiên tôi thì nghe tiếng tôi, tôi biết chúng và chúng theo tôi.”
Chữ “nghe” của đàn chiên nghĩa là nghe, hiểu và đáp trả. Đáp trả bằng cách đi theo tiếng gọi của chủ. Và thái độ đáp trả này sẽ được đền bù xứng đáng, là : người chăn sẽ dẫn chiên đến đồng cỏ xanh tươi. Và người chăn sẽ sẵn sàng liều mạng sống để bảo vệ chúng, cũng như không có ai cướp chúng khỏi tay người chăn được.
Nghe của chiên cũng là nghe để bước theo bầy, chứ không nghe để rồi tách ra, tìm riêng cho mình một lối đi. Đồng cỏ mà người chăn tìm kiếm được là đồng cỏ dành cho cả đoàn chiên. Con chiên nào tách khỏi bầy, chắc chắn sẽ không được hưởng.
Giáo Hội là đàn chiên của Chúa. Lời hứa chăm sóc, bảo vệ đàn chiên của Chúa Giêsu không phải chỉ được thực hiện thời các Tông Đồ, nhưng đã trải dài suốt hơn 20 thế kỷ. Biết bao thế lực chống đối muốn triệt hạ Giáo Hội nhưng Giáo Hội vẫn tồn tại, do sự bảo vệ của vị mục tử đầy quyền năng là Chúa Giêsu.
Trong đàn chiên này, mỗi một con chiên đều được người chăn biết rõ và gọi tên. Chiên có bổn phận nghe và đáp trả, con chiên nào tách rời khỏi đàn, chắc chắn sẽ không tới được đồng cỏ là nguồn sự sống.
Rõ ràng bảo vệ đoàn chiên là chuyện chẳng mấy dễ dàng. Nếu Đức Giêsu, người mục tử nhân hậu đã phải hy sinh mạng sống cho đoàn chiên, thì hẳn cuộc chiến giằng co phải rất là ác liệt. Kẻ thù của chiên chẳng phải là kẻ kém cỏi tầm thường. Việc bảo vệ chiên còn kéo dài mãi đến tận thế.
Chúng ta làm gì để cộng tác với Chúa trong việc bảo vệ mình khỏi sói dữ? Hãy tin vào Giêsu và nhận ra giọng nói của Giêsu để khỏi bị lừa. Hãy theo sát sự dẫn đường của Giêsu, vị Mục tử đã chiến thắng cái chết. Và hãy tin vào Chúa Cha, Đấng mạnh mẽ hơn tất cả.
C/ Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
HƯỞNG TRỌN NIỀM VUI
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Ba Tuần 4 Phục Sinh này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta ý thức rằng: Chúng ta đang họp mừng mầu nhiệm Đức Kitô phục sinh, xin Chúa cho chúng ta biết hưởng trọn niềm vui vì được Người cứu độ.
Hưởng trọn niềm vui vì được Chúa cứu độ, như trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, sách Khải Huyền đã cho thấy: Cả một đoàn dân đông đảo được giải thoát khỏi tội lỗi và sự chết, trong khi, những người đã tra tay bách hại họ xưa kia, nay phải chịu muôn ngàn đau khổ: Phúc thay những người đã chết, mà được chết trong Chúa! Thần Khí phán: Phải, họ sẽ được nghỉ ngơi, không còn vất vả nhọc nhằn nữa, vì các việc họ làm vẫn theo họ.
Hưởng trọn niềm vui vì được Chúa cứu độ, như trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Phêrô Kim Ngôn đã nói: Vì Thiên Chúa thương xót chúng ta, tôi nài xin anh em. Thánh Phaolô xin chúng ta, đúng hơn là, qua thánh Phaolô, Thiên Chúa xin chúng ta, vì Người muốn chúng ta yêu mến hơn là kính sợ Người; Thiên Chúa xin vì Người không muốn làm Chúa Tể cho bằng làm Cha; Thiên Chúa lấy lòng thương xót mà xin, chứ không khắt khe đòi hỏi.
Hưởng trọn niềm vui vì được Chúa cứu độ, khi ơn cứu độ được tất cả mọi người đón nhận, kể cả dân ngoại, như trong bài đọc một của Thánh Lễ, sách Công Vụ Tông Đồ tường thuật lại: Có mấy người gốc Sýp và Kyrênê ; những người này, khi đến Antiôkhia, đã giảng cho cả người Hylạp nữa, loan Tin Mừng Chúa Giêsu cho họ. Vì có bàn tay Chúa ở với họ, nên một số đông đã tin và trở lại cùng Chúa. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 86, vịnh gia cũng cùng chung tâm tình này khi kêu gọi: Muôn nước hỡi, nào ca ngợi Chúa. Chúa phán: Ta sẽ kể Babylon và Aicập vào số những dân tộc nhận biết Ta. Kìa xứ Philitinh, thành Tia cùng miền Êthióp: tại đó, kẻ này người nọ đã sinh ra. Nhưng nói về Xion, thiên hạ bảo: Người người sinh tại đó. Chính Đấng Tối Cao đã củng cố thành.
Câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Chúa nói: Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng, và chúng theo tôi. Trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu nói: Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi; tôi biết chúng và chúng theo tôi. Tôi ban cho chúng sự sống đời đời; không bao giờ chúng phải diệt vong và không ai cướp được chúng khỏi tay tôi. Cha tôi, Đấng đã ban chúng cho tôi, thì lớn hơn tất cả, và không ai cướp được chúng khỏi tay Chúa Cha. Tôi và Chúa Cha là một. Ý định của Chúa Cha là cứu độ hết tất cả mọi người. Đức Giêsu đến là để làm ý muốn của Chúa Cha. Người với Chúa Cha là một, cho nên, ý Người và ý của Chúa Cha cũng là một. Để cứu độ loài người, Chúa Cha đã trao nộp Con Một của Người, và cũng để cứu độ loài người, Đức Kitô đã vâng phục Chúa Cha đến đổ giọt máu giọt nước cuối cùng trên thập giá. Chúng ta được hưởng trọn niềm vui vì được Chúa thương cứu độ, nhưng, ơn cứu độ chỉ được thành toàn nơi chúng ta, khi chúng ta chấp nhận nên một với Chúa trong hy tế cứu độ của Người. Đức Kitô đã trả giá bằng chính Máu của Người thay cho chúng ta, việc của chúng ta là thông dự vào hy tế đó, bằng lòng để cho Người cứu chúng ta: bệnh nhân mới cần đến Đấng Chữa Lành, tội nhân mới cần đến Đấng Cứu Độ. Ước gì chúng ta luôn biết buông mình theo tiếng gọi của Chúa, để đến hưởng ơn cứu độ của Người. Ước gì được như thế!
D/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
Hội thánh sống động nhờ Chúa Thánh Thần
Lời Chúa hôm nay có các cặp tương phản rõ rệt:
Trong bài trích sách Công Vụ Tông Đồ, khi Hội Thánh non trẻ mà Chúa Giêsu vừa thiết lập tại Giêrusalem đã bị người Do Thái bách hại dữ dội, họ đã ném đá Stêphanô và đang ráo riết lùng sục các Kitô hữu khiến cho mọi người phải tản mác. Tưởng chừng như Hội Thánh sẽ tan rã, bị tận diệt. Ấy thế nhưng, chính trong cơn quẫn bách đó, Chúa Thánh Thần xuất hiện. Ngài thúc đẩy các kitô hữu tản mác đi đến tận Phênixi, đảo Suýp, đến thành phố Antiôkia, thủ đô Syria mà rao giảng Tin Mừng Chúa Kitô Phục Sinh cho cả người Hy lạp để r các môn đệ lập nên nhiều giáo đoàn Kitô hữu.
Điều ấy chứng tỏ rằng Hội Thánh trong cơn bách hại chẳng những không bị tiêu diệt mà còn lớn mạnh, vươn xa đến tận những trung tâm văn hoá có tầm ảnh hưởng lớn của thế giới thời đó. Chẳng vậy mà rất đông đảo dân ngoại với những tập tục và tôn giáo cũ đã ăn sâu và lưu truyền qua không biết bao nhiêu là thế hệ, thế mà nay tự nguyện tin theo đạo Chúa, đây thực là một công trình kì diệu của Chúa Chúa Thánh Thần.
Công trình của Chúa Thánh Thần thật thật hoàn mỹ, thật an vui, chan hòa tình huynh đệ; nhiều cộng đoàn được thành lập. Thế mà các cộng đoàn này không sống biệt lập, nhưng liên đới tương trợ tinh thần cũng như vật chất cho nhau, hiệp nhất yêu thương nhau trong một Hội Thánh duy nhất, thánh thiện, công giáo và tông truyền.
Các giáo đoàn thời sơ khai này thật khác với những gì chúng ta đang thấy hiện nay tại một vài nơi ở Châu âu – tại giáo hội Đức chẳng hạn – trong khi mà quyền tự do được bảo đảm thì người ta lại bỏ đạo để khỏi đóng thuế, thay vì tôn thờ Thiên Chúa thì họ lại tôn thờ tiền bạc, tôn thờ thân xác, tôn thờ cái tôi của mình. Đó là tiếng chuông cảnh tỉnh cho đời sống đạo thường ngày của chúng ta. Biết đâu chỉ vì một mối lợi vật chất nho nhỏ, chỉ vì một công việc làm ăn, chỉ vì những đam mê mà chúng ta có thể xa lìa Chúa, xa lìa Hội Thánh Công Giáo. Hay cũng có khi chúng ta ngụy biện rằng tôi vẫn tin Chúa, nhưng tôi không tham gia các sinh hoạt của giáo xứ, không nghe giáo huấn của Hội Thánh, làm như vậy chúng ta đã để cho cái tôi của mình thay quyền Chúa rồi và hậu quả tai hại là đủ mọi sự chia rẽ, bất hòa, xung đột có thể xảy ra.
Xin cho chúng ta biết đau, nỗi đau của toàn thân thể Hội Thánh đối với một số chi thể chia lìa. Xin cho chúng ta tích cực xây dựng Hội Thánh của Chúa ở trần gian này bằng thái độ “Hiệp Hành” – tiến bước cùng nhau: Hiệp thông cùng nhau rao giảng về Chúa – Tham gia cùng nhau gieo rắc niềm tin yêu hy vọng vào môi trường sống – và thi hành Sứ vụ theo ơn Chúa gọi sống độc thân thánh hiến hay hôn nhân gia đình, nhờ đó mà mà nhiều người kính mến Chúa và yêu mến hội thánh hơn.
Một điểm nữa mà sách Công Vụ Tông Đồ cho thấy Chúa Thánh Thần không ngừng hoạt động cách nhiệm mầu trong Hội Thánh, đó là từ nay những môn đệ của Chúa Kitô ở khắp mọi nơi trên thế giới đều có danh xưng là Kitô hữu, nghĩa là: người tin vào Chúa Kitô, người có Chúa Kitô, và là người bạn thân thiết với Chúa Kitô. Chúng ta những Kitô hữu hôm nay cần tự hỏi tôi đang sống danh hiệu này như thế nào trong cuộc sống hằng ngày. Tôi có thực là Kitô hữu hay chỉ “hữu danh mà vô thực”. Bằng chứng là người ta có nhận ra tôi là người tin vào Chúa, người ta có thấy Chúa ở trong tôi, người ta có cảm nhận tôi là bạn thân thiết của Chúa hay không? Tất cả sẽ hiển hiện nơi cuộc sống hằng ngày của chúng ta. Người ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ Thầy nếu các con có lòng yêu thương nhau.
E/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
Đức Giêsu, Con Thiên Chúa (Ga 10, 22-30)
- Nhân kỷ niệm cuộc tẩy uế Đền thờ Giêrusalem và khánh thành bàn thờ mới thời Giuđa Maccabê. Đức Giêsu cũng có mặt. Trong khi Đức Giêsu đi bách bộ tại hành lang Salômôn, người Do thái vây quanh và chất vấn Ngài về nguồn gốc của Ngài. Nhân đây, Ngài tuyên bố một chân lý quan trọng: “Tôi với Chúa Cha là một”, nghĩa là Ngài đồng bản tính với Chúa Cha.
- Năm 165 TCN, một trong những nhà ái quốc nổi tiếng của Do thái là Giuđa Maccabê đã lãnh đạo cuộc nổi dậy của người Do thái chống lại ách thống trị của vua Syria là Antiôkô Epiphane. Chiến công vẻ vang nhất trong cuộc nổi dậy là tái lập và thanh tẩy Đền thờ Giêrusalem vốn đã bị tục hóa bởi bàn tay thô bạo của ngoại xâm. Từ đó, hàng năm vào khoảng mùa đông, người Do thái tưởng niệm biến cố này trong vòng 8 ngày liền, tuần lễ này được gọi là Cung hiến Đền thờ.
- Đức Giêsu đã có mặt tại Giêrusalem nhân tuần lễ tưởng niệm này. Lễ Cung hiến Đền thờ vốn khơi dậy lòng ái quốc của dân chúng. Chính vì thế nhiều người đã vây quanh Đức Giêsu và yêu cầu ngài tuyên bố dứt khoát Ngài có phải là Đấng Kitô, nghĩa là Đấng được Thiên Chúa xức dầu và sai đến như vị cứu tinh của dân tộc không?
Đối với họ, Đức Giêsu có thể là vị anh hùng dân tộc hay một nhà cách mạng nào đó. Chính vì thế, Đức Giêsu đã không trả lời dứt khoát cho câu hỏi của họ. Mối tương quan giữa Chúa Cha và Ngài mà Đức Giêsu vén mở trong câu trả lời mời gọi người Do thái đi vào mầu nhiệm của Ngài.
- Chúng ta thấy Đức Giêsu không trả lời thẳng câu hỏi họ đặt ra, nhưng một lần nữa, Chúa cho họ biết Đấng Kitô không phải như quan niệm trần tục của họ, Đấng Kitô không đến để làm thỏa mãn những tham vọng chính trị của họ là giải phóng dân tộc của họ và đem lại thịnh vượng vật chất cho họ. Cho nên, Chúa vượt lên trên quan niệm thiên sai trần thế, và tuyên bố cho họ biết Ngài đồng bản tính với Chúa Cha: “Tôi và Cha tôi là một”.
- Như vậy, Đức Giêsu đã khẳng định rõ Ngài là ai. Ngài không những là Đấng Kitô, là Con Thiên Chúa, mà còn là chính Thiên Chúa nữa. Trong vấn đề này, chỉ trong đức tin, con người mới có thể biết Đức Giêsu, nhận diện được khuôn mặt đích thực của Ngài và loan truyền một cách đúng đắn về Ngài. Nhiều khi qua cuộc sống và cung cách tuyên xưng niềm tin của mình, người Kitô hữu chỉ trình bày một khuôn mặt, nếu không méo mó về Đức Giêsu, thì cũng giới hạn Ngài trong những quan niệm hoàn toàn trần tục. Biết Đức Giêsu và đi vào mầu nhiệm thẳm sâu của Ngài thiết yếu là đi vào cuộc Tử nạn và Phục sinh của Ngài. Liền sau khi Phêrô tuyên xưng Ngài là Đức Kitô, Đức Giêsu đã loan báo cuộc Tử nạn và Phục sinh của Ngài.
- “Chiên của tôi thì nghe tiếng tôi”
Giáo hội là đàn chiên của Chúa. Lời hứa chăm sóc bảo vệ đàn chiên của Đức Giêsu không chỉ dành riêng cho thời các Tông đồ hoặc các cộng đoàn tiên khởi, nhưng đã trải dài suốt 21 thế kỷ nay. Biết bao thế lực chống đối chủ trương triệt hạ Giáo hội của Đức Kitô, thế nhưng Giáo hội của Chúa vẫn tồn tại nhờ sự bảo vệ đầy quyền năng của chủ chăn.
Trong đàn chiên Giáo hội này, mỗi con chiên đều được người chăn chiên biết rõ, gọi tên, và chiên có bổn phận phải nghe và đáp trả. Sự đáp trả có thể mang nhiều sắc thái khác nhau, nhưng dù sao không thể ra ngoài lối đi của tất cả đàn chiên, vì đó là lối dẫn đến sự sống.
- Cuộc sống của người Kitô hữu là lời tuyên xưng và rao giảng về một dung mạo của Đức Giêsu khi nào họ kết hiệp với Ngài trong mầu nhiệm Vượt Qua của Ngài. Người Kitô hữu phải cố gắng để nên đồng hình đồng dạng với Chúa Kitô, để có thể nói như thánh Phaolô: “Tôi sống, nhưng không phải là tôi mà Chúa Kitô sống trong tôi”. Chúng ta nghe lời văn sĩ John Bayer đã khen vợ mình vào giây phút cuối đời ông: “Mình thân yêu, trong gương mặt của mình, tôi đã nhìn thấy dung mạo của Thiên Chúa. Xin cảm ơn mình vô cùng”.
- Truyện: Bức tượng Chúa chiên lành
Hành hương Rôma, pho tượng gây xúc cảm nhất cho khách hành hương là pho tượng Chúa chiên lành vác con chiên thất lạc trên vai đem trở về. Dưới pho tượng, có ghi câu của Abercies vào thế kỷ thứ II rằng: “Ta là môn đệ của một mục tử thánh thiện đã dẫn dàn chiên ra đồng có xanh tươi bên sườn núi và dưới đồng bằng, vị mục tử có đôi mắt lớn nhìn đến khắp mọi nơi”.
Chúa Kitô chính là người mục tử nhìn xa thấy rộng ấy. Nhờ sự chết và phục sinh, Chúa đã đạp đổ mọi ngăn cách để mở rộng đàn chiên, bao trùm cả thế giới. Đàn chiên ấy, ngày nay chúng ta chỉ được nhìn thấy một phần nhỏ và hạn hẹp, sau này trên chốn vinh quang mới được chứng kiến tầm vóc vĩ đại của đại gia đình Thiên Chúa.