“Con Người phải đau khổ nhiều, bị khai trừ và giết chết,
nhưng ngày thứ ba Người sẽ sống lại”.
(Lc 9,22)
BÀI ĐỌC I: Đnl 30, 15-20
“Hôm nay tôi đề nghị với anh em về sự chúc lành và sự chúc dữ”.
Trích sách Đệ Nhị Luật.
Môsê nói với dân rằng: Này hôm nay tôi giãi bày cho anh em về sự sống và hạnh phúc, về sự chết và bất hạnh. Hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa anh em, hãy đi trong đường lối Người và tuân giữ các giới răn, những lề luật và các huấn lệnh của Người, hầu anh em được sống và tăng số, và Chúa chúc lành cho anh em trên phần đất mà anh em sẽ chiếm hữu. Nhưng nếu lòng anh em không quay về, không muốn nghe, và chạy theo lầm lạc, thờ lạy và phụng sự các thần khác, thì hôm nay tôi tuyên bố với anh em rằng anh em sẽ chết, không được sống trên phần đất bên kia sông Giođan mà anh em sẽ chiếm hữu. Hôm nay, tôi xin trời đất làm chứng rằng: tôi đã đề nghị với anh em về sự sống và sự chết, sự chúc lành và sự chúc dữ. Vậy hãy chọn lựa sự sống để anh em và dòng dõi anh em được sống. Hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa anh em, hãy tuân phục lệnh Người và liên kết với Người, vì Người là sự sống và là sự sống lâu dài của anh em, để anh em được ở trong đất nước mà Chúa đã hứa ban cho tổ phụ anh em là Abraham, Isaac và Giacóp”.
ĐÁP CA: Tv 1, 1-2. 3. 4 và 6
Phúc thay người đặt niềm tin cậy vào Chúa
1) Phúc cho ai không theo mưu toan kẻ gian ác, không đứng trong đường lối những tội nhân, không ngồi chung với những quân nhạo báng, nhưng vui thoả trong lề luật Chúa, và suy ngắm luật Chúa đêm ngày. – Đáp.
2) Họ như cây trồng bên suối nước, trổ sinh hoa trái đúng mùa; lá cây không bao giờ tàn úa. Tất cả công việc họ làm đều thịnh đạt. – Đáp.
3) Kẻ gian ác không được như vậy, họ như vỏ trấu bị gió cuốn đi; vì Chúa canh giữ đường người công chính, và đường kẻ gian ác
dẫn tới diệt vong. – Đáp.
TUNG HÔ TIN MỪNG: Mt 4,17
Chúa nói : Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần.
TIN MỪNG: Lc 9, 22-25
Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Lu-ca.
22 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Con Người phải đau khổ nhiều, bị các vị Kỳ lão, các Thượng tế, và các Luật sĩ khai trừ và giết chết, nhưng ngày thứ ba Người sẽ sống lại”.
23 Chúa nói với mọi người rằng: “Ai muốn theo Ta, hãy bỏ mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo Ta. 24 Vì chưng, ai muốn giữ mạng sống mình, thì sẽ mất; còn ai mất mạng sống vì Ta, sẽ được sống.
25 Vậy nếu con người được lời lãi cả thế gian, mà phải thiệt mất mạng sống, thì được ích gì ?”
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
VÌ YÊU NÊN HIẾN THÂN MÌNH
Đức Giê-su nói với mọi người: “Ai muốn theo tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình hằng ngày mà theo.” (Lc 9,23-24)
Suy niệm: Chúa Giê-su đặt ra cho những người muốn theo Ngài một đòi hỏi rất gắt gao là phải “từ bỏ chính mình và vác thập giá mình hằng ngày.” Chúa có lý để đòi hỏi như thế vì trước đó Ngài đã khẳng định chính Ngài “phải chịu đau khổ nhiều” (Lc 9,22); và Ngài chấp nhận con đường thập giá đó là “vì loài người chúng ta và để cứu độ chúng ta” (Kinh Tin Kính). Và nhất là, việc hy sinh đến chết thay cho người mình yêu là dấu chỉ của tình yêu lớn nhất: “Không có tình yêu nào cao cả hơn tình yêu của người đã hy sinh tính mạng vì bạn hữu của mình” (Ga 15,13). “Tình yêu đáp đền tình yêu”; Chúa đã yêu thương chúng ta bằng một tình yêu lớn như thế, Ngài cũng muốn chúng ta đáp lại bằng một tình yêu ở mức độ cao nhất như vậy.
Mời Bạn: Mùa Chay là thời gian Chúa Giê-su mời gọi chúng ta bước theo Ngài trên con đường thập giá, nghĩa là phải chấp nhận hy sinh. Nhưng chúng ta cũng cần xác định cho rõ: là ăn chay để làm gì? hy sinh là vì ai? Không chỉ ‘ăn chay’ cho đúng luật, để rồi quá chú trọng đến những món được ăn hay không được ăn và ăn lúc nào… Trái lại ăn chay hay làm bất cứ việc gì, hành vi đó chỉ có giá trị khi chúng ta làm vì khao khát Chúa và chỉ để Chúa nhìn mà thôi.
Sống Lời Chúa: Mỗi ngày chọn một việc nhỏ với ý hướng giúp đỡ ‘ai đó’ trong Mùa Chay này.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, chúng con ý thức rằng, mỗi một hành động yêu thương đều gắn liền với hy sinh và thậm chí phải đau khổ. Xin cho con dám yêu như Chúa hằng yêu thương con. Amen.
B/ Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
XIN SOI LÒNG MỞ TRÍ ĐỂ BIẾT VIỆC PHẢI LÀM
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Năm sau Lễ Tro này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta xin Chúa soi lòng mở trí, để chúng ta biết việc phải làm và khi làm, xin Chúa thương giúp đỡ; hầu mọi công việc của chúng ta từ khởi sự cho đến hoàn thành, đều do ân sủng của Chúa.
Xin Chúa soi lòng mở trí để biết việc phải làm, bởi vì, không có ơn Chúa trợ giúp, chúng ta sẽ không thể biết điều gì đẹp ý Chúa. Trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, sách Xuất Hành cho thấy: Trước khi đến giờ Thiên Chúa thực hiện lời Người đã hứa, Người đã cho con cái Ítraen sinh sôi nảy nở và làm ăn phát đạt nơi xứ người, nhưng, con cái Thiên Chúa luôn bị con cái thế gian bách hại. Việc Chúa làm vượt quá trí hiểu của chúng ta, việc của chúng ta là hãy giữ vững niềm trông cậy nơi Chúa, bởi vì, Người luôn trung thành với lời Người đã hứa: Thiên Chúa phán với ông Ápraham: Ngươi phải biết rằng: dòng dõi ngươi sẽ trú ngụ trong một đất không phải của chúng. Chúng sẽ làm tôi người ta, và người ta sẽ hành hạ chúng bốn trăm năm, nhưng, Ta là Đức Chúa, Đấng cứu độ ngươi, Đấng chuộc ngươi về.
Trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Lêô Cả đã kêu gọi chúng ta thể hiện lòng trông cậy vào Chúa bằng cách thanh tẩy tâm hồn qua việc ăn chay và cầu nguyện. Trong mọi sự, chúng ta hãy chứng tỏ mình là người phục vụ Thiên Chúa. Mùa Chay Thánh mở cửa thiên đàng cho chúng ta, chúng ta hãy chuyên tâm cầu nguyện, để được tham dự vào vinh quang của Chúa Phục Sinh.
Trong bài đọc một của Thánh Lễ, sách Đệ Nhị Luật cho thấy: ông Môsê đưa ra cho Dân Chúa hai chọn lựa: được chúc phúc, hay, bị nguyền rủa; đi theo đường lối, và tuân giữ các mệnh lệnh, thánh chỉ, quyết định của Chúa, hay, trở lòng, không vâng nghe, bị lôi cuốn, sụp xuống lạy các thần khác và phụng thờ chúng.
Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 1, vịnh gia đã cho thấy rõ hai con đường, phúc cho ai biết chọn con đường của Chúa: Phúc thay người đặt tin tưởng nơi Chúa. Người ấy tựa cây trồng bên dòng nước, cứ đúng mùa là hoa quả trổ sinh, cành lá chẳng khi nào tàn tạ. Người như thế làm chi cũng sẽ thành.
Câu Tung Hô Tin Mừng mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là: Chúa nói: Anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần. Hãy sám hối, quay trở về đặt niềm trông cậy nơi Chúa, bởi vì, ai trông cậy vào Chúa sẽ không thất vọng bao giờ, như trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu đã khẳng định: Ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.
“Ai liều mất mạng sống mình vì tôi, thì sẽ cứu được mạng sống ấy.” Đây là một nghịch lý. Con đường dẫn tới chân lý thì đầy nghịch lý. Một tên gọi khác của nghịch lý là mầu nhiệm. Mầu nhiệm là để sống, để trải nghiệm, chứ không phải để giải thích minh bạch, rõ ràng. Chúng ta không thể trả lời mầu nhiệm là gì, cố gắng trả lời là phải đưa ngôn ngữ vào, mà ngôn ngữ lại được tạo ra bởi tâm trí logic, nên ngôn ngữ không đủ để diễn tả sự thật. Sự thật chỉ có thể được bộc lộ thông qua thinh lặng: “thôi hỡi trần gian im tiếng đi mà cung kính”. Cuộc sống của chúng ta rất mầu nhiệm, nên có rất nhiều nghịch lý. Môsê đã đưa ra cho Dân Chúa hai chọn lựa, và vịnh gia cũng đã đưa ra hai con đường, đứng trước sự chọn lựa, chúng ta rất cần ơn Chúa soi lòng mở trí, để biết việc phải làm. Ước gì chúng ta dám chọn sống những nghịch lý: nghịch lý giữa sự khôn ngoan thế gian với sự điên rồ của Thiên Chúa; giữa giàu sang, danh vọng, quyền thế với nghèo khó, bị sỉ nhục, bị áp bức vì Danh Đức Kitô. Ước gì được như thế!
C/ Lm. Phaolô Vũ Đức Vượng
THỨ NĂM SAU LỄ TRO
Lc 9, 22-25
Ở bên Giêrusalem, ngày nay người ta để sẵn nhiều cây Thánh Giá bằng gỗ, để các đoàn hành hương nếu muốn thì vác để đi theo con đường Thánh Giá Chúa đã đi khi xưa. Khi nhìn các bạn trẻ giành nhau chung vai vác cây thánh giá bằng gỗ, thật dài và nặng, với vẻ mặt hớn hở vui tươi, chúng ta sẽ dễ nghĩ rằng vác thánh giá đâu có gì khó. Nhưng khi phải đối diện với những thánh giá không bằng gỗ, những thánh giá vô hình mà ta phải vác một mình, chúng ta thấy khó hơn nhiều.
Không thể nói đến Đức Giêsu mà không nói đến thánh giá. Thánh giá là cái giá Ngài trả cho cả một đời dám sống cho Chúa Cha và cho con người. Thánh giá nằm trong kế hoạch cứu độ của Chúa Cha, nhưng thánh giá cũng là kết quả lựa chọn của Đức Giêsu. Ngài đã chết như vậy vì Ngài đã dám sống như vậy.
Đức Giêsu có thừa cách để tránh cái chết. Nếu Ngài đừng giảng dạy, đừng chữa bệnh trong ngày Sabát. Nếu Ngài đừng nhất quyết lên Giêrusalem. Nếu Ngài chiều theo sự tò mò của Hêrôđê bằng cách làm vài phép lạ, thì đã không chết. Nhưng Đức Giêsu đã không sợ hãi lùi bước. Ngài bình thản đón lấy định mệnh bi đát của mình khi nói với môn đệ: “Con Người phải chịu đau khổ nhiều, bị loại trừ, bị giết chết…”
Ngài đón lấy chữ phải chết từ tay Cha, và tin mọi sự đều không ngoài ý Cha. Đức Giêsu xác tín Cha sẽ không bỏ rơi mình, Ngài tin vào kết thúc có hậu của đời mình: “và ngày thứ ba Con Người phải được nâng dậy”. Chính Cha sẽ nâng ngài dậy từ cõi chết.
Định mệnh của Chúa Giêsu cũng là định mệnh của chính chúng ta. Kitô hữu là người đi theo Thầy, đi cùng con đường với Thầy. Vác thánh giá là chuyện bình thường hằng ngày của Kitô hữu nếu chúng ta muốn sống yêu thương, phục vụ, trong trắng, thành thật… Chỉ khi từ bỏ chính mình, vác lấy Thánh giá của mình mà đi theo Chúa thì chúng ta mới không đánh mất chính mình.
D/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
ĐIỀU KIỆN ĐỂ THEO CHÚA
1.Phêrô vừa thay mặt anh em tuyên xưng Đức Giêsu là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa (Mt 9,18-21), thì Đức Giêsu bắt đầu loan báo cho các môn đệ về con đường cứu thế của Ngài, là con đường tử nạn và phục sinh, đồng thời Ngài cũng loan báo về điều kiện phải có để theo Ngài.
Trong bài Tin mừng, Đức Giêsu cho biết rõ hơn con đường của Chúa là con đường gì: đó là con đường dẫn tới vinh quang phục sinh, nhưng trước đó phải qua đau khổ của thập giá; ai muốn đi theo Ngài thì cũng phải đi qua con đường thập giá, thậm chí phải vác thập giá hằng ngày.
2.Phải biết lựa chọn
Trong việc theo Chúa. Ngài đòi chúng ta phải lựa chọn và lựa chọn trong tự do. Cuộc sống là một chuỗi những lựa chọn. Mà chọn thì phải bỏ, bỏ cái này để được cái kia. Nên nhớ là chúng ta đã chọn Chúa và con đường của Chúa. Đó là sự lựa chọn căn bản, nhưng lựa chọn căn bản ấy phải thể hiện trong những lựa chọn hằng ngày theo cùng chiều hướng đó. Mùa Chay là thời gian chúng ta xét mình lại về những lựa chọn của mình, đồng thời lặp lại lựa chọn căn bản: chọn Chúa, chọn con đường thập giá, chọn từ bỏ.
3.“Ai muốn cứu mạng sống mình thì sẽ mất…”
Chúng ta thấy có mối tương quan biện chứng giữa “mất đi” và “được lại”. Người Kitô hữu chỉ thực sự hạnh phúc khi dám đánh mất đi cái tạm bợ để được lại cái vĩnh hằng, dám mất đi cái mau qua để được cái trường tồn. Người Kitô hữu chỉ thực sự khôn ngoan khi sẵn sàng “mất đi” sự sống hay chết để “được lại” sự sống đời đời. Và Đức Giêsu đã kết luận bài giáo huấn của Ngài bằng những lời này: “Nếu được cả thế giới mà phải thiệt mất mạng sống mình, thì nào có lợi gì ?”
Truyện: Người ta kể rằng: Trần Bình, vốn là một mưu thần của nhà Hán, thời Hán Sở tranh hùng. Một hôm, khi trốn Sở về đầu Hán, Trần Bình phải đi qua một con sông lớn. Người lái đò đưa khách qua lại vốn là một tay cướp giật, giết người khét tiếng. Hắn nghĩ Trần Bình là người giàu có, định ra tay hãm hại để trấn lột tiền của. Biết ý định của tên lái đò, trước khi xuống thuyền, Trần Bình đã cởi bỏ hết quần áo, mình trần như nhộng, và đến xin tên lái đò cho chèo phụ giúp hắn. Nghĩ rằng một người trần truồng như thế không phải là một người giàu có, tên lái đò để yên cho Trần Bình. Thế là ông đã thoát nạn.
4.“Hãy từ bỏ chính mình”
Bước theo chân Chúa mà phải từ bỏ những thứ bên ngoài, những cái làm ngăn trở con người theo Chúa, cái đó đã khó, nhưng bỏ mình, tức là bỏ đi cái ”tôi” của mình còn khó biết bao. Ở đây, Đức Giêsu nói rõ “bỏ mình”. Bỏ mình chính là bỏ cái tôi của mình, đó là sự từ bỏ khó khăn nhất. Hoàng đế Alexandre từng nói: “Thắng được vạn quân dễ hơn là thắng được chính mình”. Cái tôi chính là cá tính của mỗi người, vốn dễ kiêu ngạo muốn trên người, muốn thể hiện chính mình, muốn người khác theo ý mình; chứ không dễ gì khiêm tốn và phục vụ tha nhân. Nhưng đó lại là điều kiện của “thập giá”, bởi thập giá làm bằng chất liệu khiêm tốn và phục vụ.
5.“Vác thập giá hằng ngày mà theo”
Theo Chúa phải vác thập giá. Vác thập giá không phải chỉ là dấu hiệu của đau đớn và sỉ nhục, nó còn là dụng cụ của sự chết. Đức Giêsu biết thế nào là đóng đinh vào thập giá.
Khi Ngài còn là cậu bé 11 tuổi, thì Giuđa, người gốc Galilê đã cầm đầu một cuộc nổi dậy chống Rôma. Ông đã đánh cướp kho vũ khí của vua tại Sepphoris, chỉ cách Nazareth có 6,4 cây số. Rôma trả thù tức khắc. Sepphoris bị san phẳng bình địa, dân chúng bị bán làm nô lệ, 2000 loạn quân bị đem đóng đinh vào thập giá dựng theo dọc hai bên lề đường cái, để cảnh cáo cho những ai dám chống lại bạo quyền.
Vác thập giá mình có nghĩa là chúng ta phải sẵn sàng đối diện với những hình khổ như vậy vì lòng trung thành với Chúa. Vác thập giá có nghĩa là sẵn sàng chịu đựng mọi thứ đau khổ loài người có thể làm cho chúng ta, vì lẽ chúng ta thành tâm đi theo Chúa Giêsu.
6.Cách vác Thập giá cho đỡ nặng
John Newton đã đề nghị chúng ta cách vác thập giá cho có hiệu quả: Chúng ta biết rằng những khổ sở mà đời chúng ta phải chịu cũng giống như một bó củi rất to và rất nặng. Chắc chắn chúng ta vác không nổi. Nhưng Thiên Chúa đã thương tháo dây bó củi đó ra, rồi chia nó ra để mỗi ngày chỉ chất lên vai ta một khúc thôi. Hôm sau một khúc nữa, và hôm sau tiếp tục… Cuối cùng ta cũng vác xong hết bó củi. Nhiều người lại không làm như thế: chẳng những họ chất lên vai khúc củi của ngày hôm nay và còn thêm vào đó khúc củi của hôm qua và khúc củi của ngày mai. Lạ gì họ không vác nổi.
Truyện: Biến bại thành thắng
Người ta kể câu chuyện ngụ ngôn như sau: trong một khu rừng có một con hổ lớn và dữ tợn. Lũ khỉ ghét con hổ này lắm. Một ngày kia, chẳng may, con hổ bị sa xuống hố do người thợ săn đào sẵn. Không còn cách nào thoát thân, con hổ chỉ còn biết ngồi chờ thần chết đến.
Lũ khỉ qua thấy thế mừng lắm, chúng chế diễu và thay nhau lấy đá, lấy đất và bẻ cành cây ném xuống đầu con hổ cho bõ ghét. Con hổ chỉ còn biết ngồi chịu trận, không còn biết làm cách nào khác. Thấy thế, lũ khỉ thích chí càng ném hăng, ném mãi không chán, nhưng không ngờ, chính những hòn đá, cành cây vứt xuống nhiều quá, làm cho hố cứ đầy dần lên, đến nỗi con hổ có thể nhờ đó mà nhảy ra ngoài hố được.