“Ai đón tiếp người Thầy sai đến là đón tiếp Thầy,
và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy”. (Ga 13,20)
BÀI ĐỌC I: Cv 13, 13-25
“Bởi dòng dõi Đavít, Thiên Chúa đã ban Đức Giêsu làm Đấng Cứu Độ”.
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Rời Paphô, Phaolô và các bạn vượt biển đến Perghê xứ Pamphy-lia; còn Gioan từ biệt các ngài, và trở về Giêrusalem. Hai ngài sang qua Perghê và đến Antiôkia xứ Pisiđia; ngày Sabbat, các ngài vào ngồi trong hội đường. Sau khi đọc sách luật và các tiên tri, những thủ lãnh nhà hội đường sai người đến nói với các ngài rằng: “Hỡi anh em, nếu ai trong anh em có lời khuyên bảo dân chúng, xin hãy nói”.
Phaolô đứng lên, giơ tay ra hiệu cho mọi người yên lặng và nói: “Hỡi người Israel và những kẻ kính sợ Thiên Chúa, hãy nghe đây. Thiên Chúa dân Israel đã chọn Tổ phụ chúng ta, Người đã thăng tiến dân Người khi họ còn cư ngụ trong nước Ai-cập và Người ra tay mạnh mẽ đưa cha ông chúng ta ra khỏi nước ấy. Trong thời gian bốn mươi năm, Người chịu đựng thói xấu họ trong hoang địa; và sau khi đã tiêu diệt bảy dân tộc trong đất Canaan, Người đã cho họ chiếm đất của các dân tộc ấy gần bốn trăm năm mươi năm; và sau đó, Người ban cho họ các thẩm phán cho đến tiên tri Samuel. Kế đó, họ xin một nhà vua và Thiên Chúa cho Saolê, con ông Cis, thuộc chi họ Bengiamin, cai trị họ bốn mươi năm. Sau khi loại bỏ Saolê, Chúa đã đặt Đavít lên làm vua dân Người, để chứng nhận điều đó, chính Người đã phán: ‘Ta đã gặp được Đavít con của Giêsê, người vừa ý Ta, người sẽ thi hành mọi ý muốn của Ta’.
“Bởi dòng dõi Đavít, theo lời hứa, Thiên Chúa ban cho Israel Đức Giêsu làm Đấng Cứu Độ, Đấng mà Gioan đã báo trước khi người đến rao giảng phép rửa thống hối cho toàn dân Israel. Khi Gioan hoàn tất hành trình, ngài tuyên bố: ‘Tôi không phải là người mà anh em lầm tưởng; nhưng đây, Người sẽ đến sau tôi mà tôi không đáng cởi dây giày dưới chân Người’“.
ĐÁP CA: Tv 88, 2-3. 21- 22. 25 và 27
Đáp: Lạy Chúa, con sẽ ca ngợi tình thương của Chúa tới muôn đời (c. 2a).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Con sẽ ca ngợi tình thương của Chúa tới muôn đời; qua mọi thế hệ, miệng con loan truyền lòng trung thành Chúa. Vì Ngài đã phán: “Tình thương của Ta đứng vững muôn đời”, trên cõi trời cao, Ngài thiết lập lòng trung tín.
2) Ta đã gặp Đavít là tôi tớ của Ta. Ta đã xức dầu thánh của Ta cho người, để tay Ta bang trợ người luôn mãi, và cánh tay Ta củng cố thân danh người.
3) Thành tín và ân sủng của Ta hằng ở với người, và nhân danh Ta, sức mạnh người tăng thêm mãi. Chính người sẽ thưa cùng Ta: “Chúa là Cha con, là Thiên Chúa và Tảng Đá cứu độ của con”.
TIN MỪNG: Ga 13,16-20
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
16 Sau khi rửa chân cho các môn đệ, Đức Giê-su nói: “Thật, Thầy bảo thật anh em: tôi tớ không lớn hơn chủ nhà, kẻ được sai đi không lớn hơn người sai đi.
17 Anh em đã biết những điều đó, nếu anh em thực hành, thì thật phúc cho anh em! 18 Thầy không nói về tất cả anh em đâu. Chính Thầy biết những người Thầy đã chọn, nhưng phải ứng nghiệm lời Kinh Thánh sau đây: Kẻ đã cùng con chia cơm sẻ bánh lại giơ gót đạp con.
19 Thầy nói với anh em điều đó ngay từ lúc này, trước khi sự việc xảy ra, để khi sự việc xảy ra, anh em tin là Thầy Hằng Hữu.
20 Thật, Thầy bảo thật anh em: ai đón tiếp người Thầy sai đến là đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy”.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
ĐÓN TIẾP NGƯỜI – ĐÓN TIẾP CHÚA
“Thật, Thầy bảo thật anh em: ai đón tiếp người Thầy sai đến là đón tiếp Thầy, và ai đón tiếp Thầy là đón tiếp Đấng đã sai Thầy.” (Ga 13,20)
Suy niệm: Đức Giê-su, vị Thiên Chúa làm người, cho chúng ta biết con người quan trọng thế nào trong trái tim của Chúa. Ngài từng nói rằng những việc ta làm cho một người anh em bé mọn cũng được Chúa kể là làm cho chính Chúa (x. Mt 25,40). Điều đó càng đúng hơn khi người đó lại là sứ giả của Ngài. Quả thế, Đức Giê-su là Đấng Chúa Cha sai đến, đón tiếp Ngài là đón tiếp Chúa Cha. Cũng thế, đón tiếp người môn đệ Chúa Giê-su sai đến là đón tiếp Ngài, là đón tiếp chính Thiên Chúa. Và phần thưởng dành cho người đó thật lớn lao vì ai đón tiếp một người vì họ là tông đồ của Chúa thì sẽ nhận được phần thưởng dành cho bậc tông đồ (x. Mt 10,41-42).
Mời Bạn: Đón tiếp người là đón tiếp Chúa. Thật vậy, đón tiếp người, đó là bạn thực thi giới răn yêu thương của Chúa: mọi người, nhất là những người bé mọn, khổ đau, kể cả kẻ tội lỗi và thù địch, đều phải là đối tượng của tình yêu thương của bạn. Hơn nữa, khi bạn đón tiếp người vì họ là sứ giả của Chúa, bạn đang đón nhận sứ điệp của Ngài; và bạn đang góp phần xây dựng Nước Chúa khi bạn thực thi sứ điệp của Chúa gửi cho bạn.
Sống Lời Chúa: Thánh I-rê-nê nói: “Con người sống là vinh quang của Thiên Chúa”. Ý thức điều này, bạn từ bỏ mọi lời nói, hành vi khinh miệt, xúc phạm đối với người khác, và cư xử kính trọng với tha nhân, từ những người bé mọn nhất.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, khi chúng con đón tiếp tha nhân là chúng con đón tiếp chính Chúa. Xin cho chúng con yêu thương mọi người như chính Chúa đã yêu thương chúng con, để Danh Chúa được vinh hiển ở giữa thế gian này. Amen.
B/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
VẼ DUNG NHAN THIÊN CHÚA
“Tôi tớ không lớn hơn chủ nhà, kẻ được sai đi không lơn hơn người được sai đi”. Chúng ta có thể hiểu chủ là Chúa Giêsu, người sai đi là Chúa Cha và chúng ta là tôi tớ và là người được Chúa sai đi loan báo Tin Mừng đến tận cùng trái đất. Chúng ta sẽ loan báo Tin Mừng bằng cách nào đây? Thưa, bằng đời sống yêu thương phục vụ: “Người ta cứ dấu này mà nhận biết các con là môn đệ của Thầy, là các con có lòng yêu thương nhau”.
Có một cuộc thi vẽ chân dung hoàng đế một cách trung thực nhất. Nhiều họa sĩ danh tiếng từ khắp nơi đổ về. Các họa sĩ mang theo đủ thứ chất liệu quý như vàng, bạc, đá quý… mong tạo nện một kiệt tác để đời, người Hy lạp chỉ mang theo một khối cẩm thạch. Hoàng đế đi đến từng phòng trầm trồ khen ngợi càng ngày càng đẹp hơn. Đến gian phòng của người Hy lạp ai nấy đều sững người vì chỉ thấy một khối cẩm thạch chặn ngay trước mặt, điều tuyệt vời ở chỗ khối cẩm thạch được nghệ nhân đục đẽo chà mài đến mức sáng bóng như gương. Hoàng đế soi mình vào và thấy dung nhan mình một cách trung thực nhất. Người Hy lạp đạt giải vì đã vẽ chân dung hoàng đế một cách trung thực nhất.
Chúng ta là môn đệ của Chúa, chúng ta sẽ vẽ chân dung của Chúa bằng cách nào đây? Để có được một bức chân dung trung thực nhất, người điêu khắc đã phải kiên nhẫn, đầu tư biết bao công sức tài năng gọt đẽo đục mài những sần sùi dơ bẩn. Phần chúng ta, để vẽ được chân dung của Chúa trung thực nhất trong cuộc sống của mình, chúng ta cũng phải đẽo gọt lột xác con người của mình, nghĩa là mỗi ngày bỏ bớt đi những thói hư tật xấu và làm sáng lên những hành vi bác ái yêu thương. Chỉ khi sống tình yêu thương chúng ta mới có thể vẽ dung nhan Thiên Chúa một cách trung thực nhất trong cuộc đời của mình.
Dĩ nhiên, tự sức chúng ta không thể yêu thương hoàn hảo được, và như thế cũng có nghiã là không thể vẽ dung nhan của Chúa cách trung thực. Cho nên, chúng ta cần khiêm nhường để Chúa vẽ nên hình ảnh của Ngài trong chúng ta, qua đời sống cầu nguyện tựa như Môsê mỗi lần đàm đạo với Chúa thì gương mặt được sáng lên. Và nhờ ơn thánh Chúa ta mới có thể yêu thương mọi người, chính khi yêu thương ta vẽ dung nhan Thiên Chúa một cách trung thực nhất, vì Thiên Chúa là tình yêu (Ga 4,8.16).
C/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
TINH THẦN PHỤC VỤ
Trong khung cảnh bữa Tiệc ly, sau khi rửa chân cho các môn đệ, Đức Giêsu tiếp tục giáo huấn cho các ông biết tinh thần phục vụ trong yêu thương và khiêm nhường. Ngài hạ mình rửa chân cho các ông. Đức Giêsu đã mang lại ý nghĩa đích thực cho hai chữ “phục vụ”: phục vụ là sống như người tôi tớ, là sống trọn vẹn cho tha nhân, vì tha nhân…
Ngoài ra, Đức Giêsu dạy tiếp một bài học rất cần cho mọi Kitô hữu: hãy biết đón nhận những kẻ Chúa sai đến với mình: “Ai đón nhận kẻ Thầy sai là đón nhận Thầy; và ai đón nhận Thầy là đón nhận Đấng đã sai Thầy”.
Việc rửa chân cho các môn đệ không chỉ là một cử chỉ hay là một bài học của phục vụ, nhưng qua đó Đức Giêsu còn muốn loan báo chính cái chết của Ngài như tột cùng của thân phận tôi tớ mà Đức Giêsu đã đón nhận. Thật thế, người tôi tớ không sống cho mình, mà hoàn toàn sống cho người khác, đến độ trao nộp cả mạng sống mình. Như vậy, đối với Đức Giêsu, phục vụ là sống trọn vẹn cho người khác. Chính qua sự phục vụ cho đến chết ấy mà Đức Giêsu thể hiện thiên tính của Ngài. Ngài là Đấng hằng hữu, vì Ngài có thể đón nhận thân phận con người và trao ban thân phận ấy cho người khác; Ngài là Đấng toàn năng vì cách thế thể hiện quyền năng ấy chính là phục vụ và phục vụ cho đến chết.
Quyền năng của Thiên Chúa là quyền năng của phục vụ; sức mạnh của Thiên Chúa là sức mạnh của tình yêu. Chúng ta hiểu được sự thành công của Mahatma Gandhi trong cuộc tranh đấu bất bạo động của ông, ông nói như sau: “Tình yêu là sức mạnh vạn năng mà con người có thể có trên mặt đất này”. Yêu thương như Thiên Chúa yêu có nghĩa là yêu thương cho đến cùng, yêu thương cả kẻ thù và sẵn sàng hiến thân hy sinh cho họ. Phục vụ như Thiên Chúa phục vụ có nghĩa phục vụ mà không tranh giành, không tính toán hơn thiệt, không tìm lợi danh cho bản thân (Mỗi ngày một tin vui).
1. Đón tiếp người được Chúa sai đến
Sau bài học về hy sinh phục vụ, Đức Giêsu dạy tiếp về sự đón tiếp. Lời nói về sự đón tiếp của Đức Giêsu nhằm tới chính sự thờ ơ của người Do thái đã không đón nhận Ngài, khi “Người đến nhà mình mà người nhà không ra nhận” (Ga 1, 11). Người Do thái tự hào mình tin Thiên Chúa, nhưng lại không đón tiếp Đấng được Thiên Chúa sai đến, âu cũng vì họ vẽ ra: “Đấng được sai đến” đó theo ý họ, và họ không chấp nhận một Đấng Thiên Sai không thoả mãn những tiêu chuẩn trần thế của họ.
Người Chúa sai đến với chúng ta cụ thể nhất chính là những người có trách nhiệm rao giảng, thánh hoá và dẫn dắt chúng ta. Các vị đến với chúng ta nhân danh Chúa trong phẩm vị và sứ vụ được Chúa giao phó cho Giáo hội, chúng ta đã đón tiếp các ngài như thế nào? Ít nhiều chúng ta cũng giống dân Do thái xưa, thích đón tiếp những vị được sai đến hợp ý chúng ta hơn là đón tiếp vị được sai đến theo ý Chúa.
2. Phục vụ Chúa trong anh em
Thánh Biển Đức căn dặn các đan sĩ: “Khi anh em đón tiếp và phục vụ khách, thì không phải anh em đang đón tiếp và phục vụ khách, mà là cung kính đón tiếp chính Đức Kitô ở trong khách”. Và Đức Giêsu cũng đã đồng hoá chính Ngài hiện thân trong mọi mảnh đời khi Ngài nói về ngày phán xét chung: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25, 40).
Như thế, khi ý thức được Chúa ở trong mọi người, thì chúng ta không thể nổi giận cau có với “Chúa” được, mà là một sự kính trọng và chu đáo như Mátta và Maria đã đón Chúa vào nhà mình. Thấy Chúa trong anh em thì chúng ta sẽ dễ tôn trọng và yêu thương nhau…
Truyện: Khai sinh Hội Bác ái Vinh Sơn
Khoảng năm 1883, dưới sự lãnh đạo của một thanh niên Ozanam, 8 thanh niên Công giáo trường đại học Paris thường gặp nhau, để thảo luận chiến thuật bảo vệ Giáo hội đang bị tấn công tứ phía. Những buổi thảo luận đã diễn ra suốt một năm, nhưng chưa đưa đến một hành động nào. Tình cờ 8 sinh viên nghe một lời thách thức của kẻ chuyên chống phá Giáo hội:
“Các anh luôn nói đến công lao Giáo hội của các anh trong quá khứ, nhưng Giáo hội các anh bây giờ đã chết rồi. Nếu các anh bảo Giáo hội vẫn đang sống, hãy chứng minh đi. Một năm qua, tôi chỉ thấy các anh thảo luận tranh cãi nhau bằng môi mép, nhưng chưa thấy một hành động cụ thể nào”.
Lời thách đố ấy được 8 sinh viên Công giáo tiếp nhận như một bài học quý giá. Buổi chiều hôm đó, thay vì thảo luận, hành động đầu tiên của họ là thu nhặt số củi khô dùng để sưởi ấm ở phòng trọ và họ còn mang biếu cho người nghèo đang rét run tại phòng bên cạnh, vì không có tiền để mua chất đốt.
Đó là buổi chiều đầu tiên khai sinh Hội Bác ái Vinh Sơn chuyên hoạt động giúp đỡ người nghèo theo tinh thần thánh Vincent de Paul. Những người tiên phong của hội này hiểu rằng: “Người tín hữu Kitô không thể bênh vực Giáo hội bằng những lời nói suông, mà phải bằng chính những hành động cụ thể, bằng chính cả cuộc sống của họ.