Người bảo các ông: “Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi,
thì sẽ bắt được cá.” (Ga 21,6)
Bài đọc 1: Cv 4,1-12
1 Hai ông còn đang nói với dân, thì có các tư tế, viên lãnh binh Đền Thờ, và các người thuộc nhóm Xa-đốc kéo đến. 2 Họ bực tức vì các ông giảng dạy cho dân và dựa vào trường hợp Đức Giê-su mà loan báo kẻ chết sẽ sống lại. 3 Họ bắt hai ông và tống ngục cho đến ngày hôm sau, vì trời đã về chiều. 4 Nhưng trong đám người nghe lời giảng, có nhiều kẻ đã tin theo, chỉ riêng số đàn ông đã lên đến chừng năm ngàn.
5 Hôm sau, các thủ lãnh Do-thái, các kỳ mục và kinh sư họp nhau tại Giê-ru-sa-lem. 6 Có cả thượng tế Kha-nan, các ông Cai-pha, Gio-an, A-lê-xan-đê và mọi người trong dòng họ thượng tế. 7 Họ cho điệu hai Tông Đồ ra giữa hội đồng và tra hỏi: “Nhờ quyền năng nào hay nhân danh ai mà các ông làm điều ấy ?” 8 Bấy giờ, ông Phê-rô được đầy Thánh Thần, liền nói với họ: “Thưa quý vị thủ lãnh trong dân và quý vị kỳ mục, 9 hôm nay chúng tôi bị thẩm vấn về việc lành chúng tôi đã làm cho một người tàn tật, về cách thức người ấy đã được cứu chữa. 10 Vậy xin tất cả quý vị và toàn dân Ít-ra-en biết cho rằng: nhân danh chính Đức Giê-su Ki-tô, người Na-da-rét, Đấng mà quý vị đã đóng đinh vào thập giá, và Thiên Chúa đã làm cho trỗi dậy từ cõi chết, chính nhờ Đấng ấy mà người này được lành mạnh ra đứng trước mặt quý vị. 11 Đấng ấy là tảng đá mà quý vị là thợ xây loại bỏ, chính tảng đá ấy lại trở nên đá tảng góc tường. 12 Ngoài Người ra, không ai đem lại ơn cứu độ; vì dưới gầm trời này, không có một danh nào khác đã được ban cho nhân loại, để chúng ta phải nhờ vào danh đó mà được cứu độ.”
TIN MỪNG: Ga 21,1-14
1 Sau đó, Đức Giê-su lại tỏ mình ra cho các môn đệ ở Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Người tỏ mình ra như thế này. 2 Ông Si-môn Phê-rô, ông Tô-ma gọi là Đi-đy-mô, ông Na-tha-na-en người Ca-na miền Ga-li-lê, các người con ông Dê-bê-đê và hai môn đệ khác nữa, tất cả đang ở với nhau. 3 Ông Si-môn Phê-rô nói với các ông: “Tôi đi đánh cá đây.” Các ông đáp: “Chúng tôi cùng đi với anh.” Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.
4 Khi trời đã sáng, Đức Giê-su đứng trên bãi biển, nhưng các môn đệ không nhận ra đó chính là Đức Giê-su. 5 Người nói với các ông: “Này các chú, không có gì ăn ư ?” Các ông trả lời: “Thưa không.”
6 Người bảo các ông: “Cứ thả lưới xuống bên phải mạn thuyền đi, thì sẽ bắt được cá.” Các ông thả lưới xuống, nhưng không sao kéo lên nổi, vì lưới đầy những cá. 7 Người môn đệ được Đức Giê-su thương mến nói với ông Phê-rô: “Chúa đó!” Vừa nghe nói “Chúa đó!”, ông Si-môn Phê-rô vội khoác áo vào vì đang ở trần, rồi nhảy xuống biển.
8 Các môn đệ khác chèo thuyền vào bờ kéo theo lưới đầy cá, vì các ông không xa bờ lắm, chỉ cách vào khoảng gần một trăm thước. 9 Bước lên bờ, các ông nhìn thấy có sẵn than hồng với cá đặt ở trên, và có cả bánh nữa. 10 Đức Giê-su bảo các ông: “Đem ít cá mới bắt được tới đây!” 11 Ông Si-môn Phê-rô lên thuyền, rồi kéo lưới vào bờ. Lưới đầy những cá lớn, đếm được một trăm năm mươi ba con. Cá nhiều như vậy mà lưới không bị rách.
12 Đức Giê-su nói: “Anh em đến mà ăn!” Không ai trong các môn đệ dám hỏi “Ông là ai ?”, vì các ông biết rằng đó là Chúa. 13 Đức Giê-su đến, cầm lấy bánh trao cho các ông; rồi cá, Người cũng làm như vậy.
14 Đó là lần thứ ba Đức Giê-su tỏ mình ra cho các môn đệ, sau khi trỗi dậy từ cõi chết.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
KHÔNG NHƯ MỘT KỶ NIỆM
Sau đó, Đức Giê-su lại tỏ mình cho các môn đệ ở Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Ông Si-mon Phê-rô và các bạn đang ở với nhau. Ông nói với họ: “Tôi đi đánh cá đây”. Các ông đáp: “Chúng tôi cùng đi với anh”. Rồi mọi người ra đi, lên thuyền, nhưng đêm ấy họ không bắt được gì cả.” (Ga 21,1-3)
Suy niệm: Ta thường trân trọng những kỷ niệm: một món quà lưu niệm, tấm hình ngày xưa còn bé, nhất là người xưa cảnh cũ… Trân trọng kỷ niệm là điều tốt, thế nhưng, coi Đức Giê-su như một kỷ niệm thì không được! Đó là trường hợp các môn đệ bên bờ Biển Hồ hôm nay. Các ông quên lời Thầy: trở thành kẻ lưới người, dường như các ông chỉ quen và thích lưới cá hơn! Thầy Giê-su đã quy tụ các ông thành một nhóm, và rồi hôm nay dường như Ngài không còn hiện diện với các ông nữa mà chỉ là một kỷ niệm đẹp của chuyện ngày xưa! Chính lúc ấy, Đức Giê-su phục sinh hiện đến, nhắc các ông nhớ rằng Ngài vẫn hiện diện bên cạnh, chu đáo săn sóc và giúp các ông thành công trong công cuộc lưới người như lưới cá, mà mẻ lưới đầy cá là một biểu tượng.
Mời Bạn: Đừng xem Đức Ki-tô phục sinh như một nhân vật của quá khứ, như một kỷ niệm đẹp của thời xưa. Ngài là Đấng đang sống, đồng hành với bạn trên mọi nẻo đường đời và biến cuộc sống của bạn trở nên một với cuộc sống của Ngài.
Sống Lời Chúa: Mỗi sáng khi thức dậy, tôi nhớ rằng Đức Ki-tô phục sinh đang ở với tôi, ân cần chăm sóc và giúp tôi sống phẩm giá cao trọng của người con Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin thứ lỗi cho chúng con khi chúng con chỉ coi Chúa như một kỷ niệm ngày xưa, mà không như một Thiên Chúa đang sống, đang hoạt động trong cuộc đời mỗi người chúng con. Xin giúp chúng con nhận ra và cố gắng sống với Chúa thật tốt đẹp. Amen.
B/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
LÀM CHỨNG CHO CHÚA NHƯ THẾ NÀO?
Để có thể biết lời làm chứng của một ai đó đáng tin hay không, cần căn cứ vào mối tương quan, sự hiểu biết, cũng như cuộc sống gắn bó của người đó với đối tượng mà họ làm chứng. Bài trích sách Công Vụ Tông Đồ hôm nay, cho ta thấy điều đó. Ông Phêrô và ông Gioan là những người đã được cùng ăn uống, cùng đi rao giảng, cùng sống gắn bó với Chúa. Chính các ông đã tận mắt chứng kiến Chúa Giêsu bị bắt, bị giết và được diễm phúc gặp gỡ Chúa phục sinh. Cho nên, các ông dám mạnh mẽ làm chứng trước toàn dân Do Thái về những gì đã xảy ra, rằng: Chúa đã sống lại thật, và Người đang sống. Lời chứng đó thật đáng tin. Bởi lẽ, sự kiện đó chỉ vừa mới xảy ra, lại có nhiều nhân chứng, và ngôi mộ trống vẫn còn đó.
Lời chứng của các tông đồ đã thu hút đông đảo dân chúng tin vào Chúa Giêsu, chỉ tính riêng số đàn ông đã có khoảng 5000 người; một kết quả hết sức bội thu. Thế nhưng, giới lãnh đạo Do Thái rất bực tức, họ kéo đến bắt các tông đồ, nhằm dập tắt Tin Mừng Chúa sống lại. Thực ra, những người này, cũng đã từng biết Chúa Giêsu, từng nghe Người giảng dạy, chứng kiến các việc Người làm. Tuy nhiên, họ không tin, không muốn sống gắn bó với Chúa. Do đó, chẳng bao giờ, họ có thể làm chứng sự thật về Chúa. Trái lại, vì ganh tị, vì ham tiền bạc hay sợ quyền thế mà họ làm chứng gian giết Chúa, làm chứng gian để giập tắt Tin Mừng phục sinh (Mt 28,8-15), và bách hại những người dám làm chứng cho sự thật.
Qua hai hình ảnh làm chứng trên đây, chúng ta được thức tỉnh: Tôi đang làm chứng cho Chúa như thế nào giữa thế giới hôm nay? Hẳn là khi sống mến Chúa yêu người theo lời Chúa dạy, theo giáo huấn của Hội Thánh ta đang làm chứng cho Chúa. Nhưng nếu sống ngược lại, thì ta đang làm chứng sai về Chúa, khiến cho người ta hiểu sai về Chúa về Đạo thánh, mà sinh lòng ác cảm thù nghịch. Có khi nào vì gương xấu của ta, của chúng ta, của những người có Đạo mà làm cho nhiều người ngoại đạo không muốn tin Chúa, không muốn gia nhập Đạo chăng?
Mahatma Gandhi (1869-1948), được tôn vinh là cha già dân tộc Ấn Độ- người có công giải phóng Ấn Độ khỏi ách thống trị của Anh. Ông rất có thiện cảm với Tin Mừng. Một ngày kia, ông đi tham dự thánh lễ. Thế nhưng, vừa đến cửa nhà thờ thì bị một người chặn lại và nói:
– Đây là nhà thờ dành cho người da trắng. Ông muốn đi lễ thì hãy đến nhà thờ dành cho người da màu bên kia. Gandhi buồn bã rời nhà thờ và không trở lại.
Một câu chuyện khác cũng trên đất nước Ấn Độ. Mẹ Têrêxa Calcutta đã đến phục vụ, chăm sóc những bệnh nhân và những người cùng khổ bị bỏ rơi trên nước Ấn. Mẹ thật là nhân chứng của Chúa, làm cho nhiều người đón nhận Tin Mừng.
Lạy Chúa, xin giúp chúng con biết làm chứng về tình yêu thương hải hà của Chúa giữa thế giới hôm nay, qua cuộc sống tha thứ, yêu thương phục vụ tha nhân, ngay từ trong gia đình, Cộng đoàn, Giáo xứ của chúng con. Amen
C/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
CHÚA HIỆN RA Ở BỜ BIỂN HỒ TIBÊRIA
- Bài Tin mừng hôm nay là phần cuối của Tin mừng Gioan. Gioan viết để tường thuật về việc Chúa hiện ra với các Tông đồ trên bờ biển hồ Tibêria. Nhờ mẻ cá lạ mà các Tông đồ nhận ra Chúa. Người đầu tiên nhận ra Chúa là Gioan, và kế đến là các Tông đồ khác. Cuối cùng, là một bữa ăn thân mật bên bờ hồ sau khi Thầy trò đã nhận ra nhau.
- Tin mừng cho biết, lúc đó ông Phêrô cùng 6 ông khác là Tôma, Nathanael, Giacôbê, Gioan và hai môn đệ khác không kể rõ tên, tất cả là bảy người. Đêm hôm đó các ông cùng nhau đi thả lưới bắt cá, nhưng vất vả suốt đêm mà không bắt được con cá nào. Đến gần sáng, các ông chèo thuyền vào gần bờ thì có một người lạ đứng trên bờ hỏi các ông có bắt được gì không và bảo các ông thả lưới bên phải thuyền, các ông làm theo đề nghị đó, và thật lạ lùng, cá đâu nhiều đến nỗi không sao kéo thuyền vào được.
- Tin mừng còn cho biết, các môn đệ bắt được 153 con cá lớn mà lười không bị rách. Các nhà chú giải Thánh kinh vẫn xem con số 153 là tượng trưng cho 153 loài cá dưới biển. Cũng cần phải nói thêm rằng: chi tiết “lưới nhiều cá mà không bị rách, thuyền chở nặng gần chìm” cũng là một ý nghĩa biểu tượng mà tác giả Tin mừng muốn chuyển tải. Giáo hội quy tụ muôn dân nhưng vẫn đủ chỗ, không bao giờ thiếu chỗ cho các công dân gia nhập Nước trời, và ân sủng của Thiên Chúa mà các chứng nhân mang đến cho mọi người không bao giờ bị vơi.
- Đức Giêsu đã chọn các Tông đồ để họ tiếp tục sứ mệnh của Ngài. Nhưng rồi trong cuộc sống theo Chúa, cũng có những lúc thăng trầm, nhất là các ông đã bị thử thách nặng nề với cái chết của Đức Giêsu trên Thập giá. Đó là mầu nhiệm mà lúc đầu các ông không hiểu, mặc dầu nhiều lần Đức Giêsu đã loan báo và giải thích về cái chết có giá trị cứu rỗi của Ngài.
Trong lúc các ông trở về với nghề cũ tại biển hồ Tibêria và tâm hồn chờ đợi một dấu lạ gì đó từ Chúa Giêsu Phục sinh. Chính lúc đó, Đức Giêsu hiện ra, và một lần nữa, Ngài thực hiện phép lạ mẻ cá lạ lùng, để qua đó Ngài tái xác nhận rằng Thiên Chúa không thay đổi chương trình cứu rỗi của Ngài; Ngài vẫn trung thành với lời mời gọi và sứ mệnh đã trao cho các môn đệ. Con số 153 con cá ở đây tượng trưng cho mọi dân tộc trên thế giới, đã đến lúc các Tông đồ phải làm chứng cho Chúa nơi mọi dân tộc (Mỗi ngày một tin vui).
- Qua phép lạ mẻ lưới lạ lùng, Đức Giêsu muốn bảo cho các Tông đồ biết trước Giáo hội của Ngài sẽ được phổ biến khắp nơi dưới quyền lãnh đạo của Phêrô và không quyền lực nào có thể làm cho tan rã, vì Giáo hội của Ngài được xây trên nền tảng vững chắc. Vì danh Chúa, các ông phải mạnh dạn tuyên xưng đức tin và bảo vệ Giáo hội: “Phải vâng lời Thiên Chúa hơn vâng lời người phàm” (Cv 5, 29).
Bài học mà Chúa dạy các môn đệ hôm nay là các ông phải tùy thuộc vào ơn Chúa và quyền năng của Ngài, chứ không dựa vào khả năng chuyên môn của mình. Trong việc thi hành chương trình cứu độ, Chúa dùng các ông như những dụng cụ tầm thường, nhưng dụng cụ ấy lại hữu hiệu khi biết vâng theo ý Chúa và nhiệt tình cộng tác dưới sự hướng dẫn của Ngài.
- Đức Giêsu Phục sinh tuy không còn hiện diện một cách xác thể để các môn đệ có thể chạm đến Ngài, nhưng Ngài vẫn hiện diện với họ một cách vô hình: “Thầy sẽ ở với các con mọi ngày cho đến tận thế”, và chắc chắn sẽ xuất hiện đúng lúc, để giúp cho công việc đã trao cho họ được trổ sinh hoa trái. Điều cần thiết là họ phải tuân theo mệnh lệnh của Ngài, bởi vì “Không có Thầy, các con không thể làm gì được”.
- Chúng ta đã từng cảm thấy vô vọng trước những hoàn cảnh đau khổ, thiếu thốn, lo lắng, gian nan… trong cuộc sống, trong hành trình ra khơi với trách nhiệm, với sứ vụ. Hãy tin vào sức mạnh tình yêu của Thiên Chúa, Ngài sẽ thay đổi được tất cả, dù với chỉ hạt bụi: trở nên người sống động theo hình ảnh của Thiên Chúa (St 2, 7) hòn đá có thể trở nên con cái Abraham (x. Mt 3, 9).
- Truyện: Ngài đi đâu đó?
Câu chuyện “Quo vadis” được kể như sau: Phêrô đến Rôma giữa lúc hoàng đế Nêrông đang bắt bớ đạo. Nhiều người đã chịu tử đạo. Tình thế nguy kịch, các tín hữu khuyên Phêrô chạy trốn ra khỏi thành, để còn người duy trì và giữ vững đạo thánh.
Khi ra khỏi cổng, Phêrô gặp Chúa vác thập giá đi vào thành Rôma. Ông lên tiếng hỏi: “Quo vadis”, nghĩa là Ngài đi đâu đó? Chúa trả lời: “Thầy đi vào Rôma để cho người ta đóng đinh một lần nữa”. Ông chợt hiểu và quay lại Rôma. Ông an ủi và giúp đỡ các tín hữu sắp chịu cực hình giữ vững niềm tin.
Sau khi chứng kiến các tín hữu bị làm mồi cho thú dữ ăn thịt, bị hoả thiêu trên một rừng thập giá, thì chính ông cũng bị đóng đinh ngược, đầu quay xuống đất, theo lời ông xin, vì ông nghĩ mình không xứng đáng được đóng đinh như Thầy.