“Thầy là đường, là sự thật, và là sự sống.
Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”. (Ga 14,6)
BÀI ĐỌC I: Cv 13, 26-33
“Thiên Chúa đã làm trọn lời hứa khi cho Đức Giêsu sống lại”.
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Trong những ngày ấy, khi Phaolô đến Antiôkia thuộc xứ Pisiđia, ông lên tiếng trong hội đường rằng: “Thưa chư huynh, con cháu Abraham, và những người kính sợ Thiên Chúa ở giữa chư huynh, lời cứu độ đó đã được rao giảng cho chư huynh. Những người cư ngụ ở Giêrusalem và các thủ lãnh của họ đã không nhìn nhận Đức Giêsu và các lời tiên tri mà họ đọc mỗi ngày Sabbat; thế mà họ đã làm ứng nghiệm lời tiên tri khi lên án Người. Và dầu không thấy nơi Người lý do nào đáng phải chết, họ cũng xin Philatô cho giết Người. Và khi đã hoàn tất mọi điều đã chép về Người, họ đã tháo Người xuống khỏi cây thập giá và mai táng Người trong mồ. Nhưng Thiên Chúa đã cho Người sống lại từ cõi chết vào ngày thứ ba. Và trong nhiều ngày, Người đã hiện ra với những kẻ đã cùng với Người từ Galilêa lên Giêrusalem. Bây giờ những kẻ đó là những chứng nhân của Người trước mặt dân chúng.
“Phần chúng tôi, chúng tôi loan báo cho chư huynh hay rằng: lời hứa ban cho tổ phụ chúng ta, Thiên Chúa đã làm hoàn tất cho chúng ta là con cháu các ngài, khi làm cho Đức Giêsu sống lại, như đã chép trong thánh vịnh thứ hai rằng: ‘Con là Con Cha, hôm nay Cha đã sinh ra Con’“.
ĐÁP CA: Tv 2, 6-7. 8-9. 10-11
Đáp: Con là thái tử của Cha, hôm nay Cha đã sinh thành ra Con.
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Chính Ta đã đặt vương nhi Ta trên Sion, núi thánh của Ta. Ta sẽ tuyên rao thánh chỉ của Chúa: Chúa đã phán bảo cùng Ta: “Con là thái tử của Cha, hôm nay Cha đã sinh thành ra Con”.
2) Hãy xin Cha và Cha sẽ cho Con được chư dân làm phần sản nghiệp, và cùng kiệt cõi đất làm gia tài. Con sẽ cai trị chúng bằng cây gậy sắt, như bình thợ gốm, Con đem nghiền nát chúng ra..
3) Giờ đây, hỡi các vua, hãy nên hiểu biết, quân vương mặt đất nên giác ngộ. Hãy kính sợ làm tôi Chúa và hân hoan mừng Người, hãy khiếp run tỏ bày sự vâng phục Chúa.
TIN MỪNG: Ga 14,1-6
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
1 Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Lòng các con đừng xao xuyến. Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. 2 Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở, nếu không, Thầy đã nói với các con rồi; Thầy đi để dọn chỗ cho các con. 3 Và khi Thầy đã ra đi và dọn chỗ các con rồi, Thầy sẽ trở lại đem các con đi với Thầy, để Thầy ở đâu thì các con cũng ở đó. 4 Thầy đi đâu, các con đã biết đường rồi”. 5 Ông Tôma thưa Người rằng: “Lạy Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết đường đi ?” 6 Chúa Giêsu đáp: “Thầy là đường, là sự thật, và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy”.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
NIỀM TIN ĐẶT NƠI CHÚA
“Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy.” (Ga 14,1)
Suy niệm: Trong bữa Tiệc ly, Chúa Giê-su trấn an các môn đệ: “Anh em đừng xao xuyến!” Ngài biết cơn thử thách hết sức nặng nề đang chờ đón họ. Chính Ngài trước đó ít ngày đã từng thú nhận: “Bây giờ, tâm hồn Thầy xao xuyến, Thầy biết nói gì đây?” Cơn “xao xuyến” lên đến cực điểm khi cầu nguyện trong vườn Cây Dầu, Ngài đã “đau buồn đến chết được” (x. Mt 26,38). Lúc ấy, chỗ dựa duy nhất để Đức Giê-su luôn trung thành với sứ mạng đó là lòng tín thác vào chính Cha của Ngài: “Lạy Cha xin cứu con khỏi giờ này, nhưng chính vì giờ này mà Con đã đến” (x. Mt 12,27). Vì thế giờ đây, Ngài cũng dạy các môn đệ biết đặt niềm tin vào Chúa để có thể đứng vững trong cơn thử thách: “Anh em hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy.”
Mời Bạn: Lời trấn an của Chúa thật cần thiết cho chúng ta hôm nay. Trước những thử thách trong cuộc lữ hành trần thế, Ngài vẫn nói với chúng ta: “Đừng xao xuyến!” Với lòng tin vào Thiên Chúa quyền năng vô biên và đầy lòng thương xót, mọi đau khổ, tai ương đều có thể vượt qua. Ngay cả khi con thuyền Hội Thánh gặp cơn sóng gió vì những tai tiếng, gương xấu, chúng ta cũng không phải nao núng, vì niềm tin của chúng ta đặt nơi Chúa chứ không phải nơi người phàm, và Ngài vẫn đang đồng thuyền với chúng ta.
Sống Lời Chúa: Mỗi khi gặp khó khăn thất bại, hay sự việc diễn ra không như ý, thay vì tức giận, buồn nản, bạn xin cho được nhận biết thánh ý Chúa và vâng theo cách vui lòng.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa là Đấng con tin tưởng cậy trông. Xin Chúa gia tăng lòng tin cho con để con luôn vững tin vào Chúa dù phải đương đầu với bất cứ khó khăn nào trong cuộc sống.
B/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
“ANH EM ĐỪNG SAO XUYẾN”
Tin Mừng ngày Thứ 6, Tuần 4, Phục sinh đưa chúng ta trở về bữa ăn tối sau cùng của Chúa Giêsu với các môn đệ, nhằm củng cố niềm tin của chúng ta vào Chúa Kitô Phục sinh. Trong bữa ăn này, Chúa Giêsu sau khi rửa chân cho các môn đệ và nói những lời từ biệt các ông.
Trong cuộc sống thường ngày, có lẽ chúng ta đã từng chứng kiến sự “ra đi” của ông, bà, cha, mẹ hay những người thân quen với chúng ta. Trước lúc ra đi họ thường dặn dò khuyên nhủ con cháu ở lại hãy sống kính mến Chúa, đoàn kết yêu thương nhau và nhớ cầu nguyện cho họ.
Trước lúc “ra đi về cùng Thiên Chúa Cha”, Chúa Giêsu cũng để lại cho các môn đệ những lời trăn chối đầy an ủi: “Lòng anh em đừng xao xuyến! Chúa Giêsu biết rõ sự ra đi của Ngài sẽ làm cho các môn đệ buồn sầu xao xuyến. Đối với các môn đệ, sự ra đi của Chúa Giêsu thực là một mất mát quá lớn không gì có thể bù đắp được. Các môn đệ mất đi chỗ dựa mà không ai có thể thay thế được. Quãng thời gian 3 năm chan chứa ân tình cùng chia sẻ vui buồn bên Thầy, được Thầy động viên dạy dỗ, những vụ khó khăn đã có Thầy giải quyết. Thế mà, bây giờ Thầy ra đi thì ai sẽ giúp các ông?
Thêm vào đó, sự ra đi của Chúa Giêsu làm tiêu tan “mộng vàng” của các môn đệ được ngồi bên hữu, bên tả khi Ngài làm vua. Bởi vậy, các ông thật sự hoang mang lo sợ không biết tương lai mình rồi sẽ ra sao.
Chúa Giêsu biết rõ nỗi lo âu xao xuyến của từng môn đệ, nên Ngài ân cần nhắn nhủ các ông hãy vững vàng, đừng ngã quỵ. Bởi vì sự ra đi của Ngài không phải là tàn lụi vĩnh viễn mà là sự ra đi dọn chỗ ở vĩnh cửu cho các ông, trong nhà Chúa Cha, để các ông được sống hạnh phúc đời đời với Ngài. Còn lời nào an ủi và khích lệ hơn cho các môn đệ giữa lúc buồn sầu: “Thầy đi dọn chỗ cho anh em, Thầy sẽ trở lại và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó”.
Những lời an ủi của Chúa Giêsu cho các môn đệ năm xưa cũng là lời an ủi cho chính chúng ta, những môn đệ đang tin Chúa hôm nay, nhất là khi gặp thử thách gian nan, đau khổ bệnh tật và cái chết. Những lúc đó chúng ta cảm thấy Chúa đã “ra đi”, Chúa không còn hiện hữu nữa, Chúa không còn thương tôi nữa thì Lời Chúa hôm nay khích lệ chúng ta Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Chúa Kitô. Tin Thiên Chúa yêu thương và quyền phép vô cùng có thể làm được mọi sự nên tốt đẹp vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta. Như thế đức tin là một hành trình vượt qua bóng tối, những lúc không thấy, không hiểu được thánh ý nhiệm mầu của Thiên Chúa. Chúng ta cần kiên vững trong niềm tin vì chắc chắn rằng Chúa sẽ cứu giúp chúng ta, như em bé trong câu chuyện sau:
Có một gia đình nọ sống giữa đồng không mông quạnh. Vào một đêm kia, căn nhà bốc cháy dữ dội. Cha mẹ, con cái vội chạy ra ngoài sân và đứng bất lực nhìn ngọn lửa thiêu rụi tổ ấm gia đình họ.
Bỗng mọi người chợt nhận ra còn thiếu mất đứa con út. Thì ra cậu bé cũng chạy ra với mọi người, nhưng chưa tới cửa, thấy lửa cháy dữ quá, cậu sợ hãi nên lại chạy trở lên lầu.
Trong lúc cả gia đình hốt hoảng không biết phải làm sao để cứu cậu bé năm tuổi, vì lửa cao ngút tứ phía, bỗng cửa sổ trên lầu mở toang, và cậu bé kêu khóc inh ỏi. Cha cậu bé gọi lớn tên con, rồi nói:
– Con nhảy xuống đây!
Cậu bé nhìn xuống dưới chỉ thấy khói mù và lửa cháy, nhưng nghe tiếng cha kêu, cậu đáp lại:
– Ba ơi, con không trông thấy ba đâu hết!
Người cha trả lời giọng cương quyết:
– Cứ nhảy đi, có ba trông thấy con là đủ rồi!
Và cậu bé leo lên cửa sổ, liều nhảy xuống, rơi vào vòng tay yêu thương vạm vỡ của cha mình một cách bình an vô sự.
Vâng, để có thể sống an vui tiến bước giữa dòng đời chúng ta cần tuyệt đối tín thác vào Chúa trong cầu nguyện không ngừng, như triết gia Pascal cảm nghiệm “bạn hãy quỳ gối cầu nguyện, và bạn sẽ có đức tin”.
C/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
CÁC CON HÃY YÊU THƯƠNG NHAU
Trước khi từ biệt các môn đệ thân yêu để đi vào cuộc tử nạn. Đức Giêsu đã nói với các ông mệnh lệnh cuối cùng của Ngài, và cũng là lời trăng trối, lời di chúc của Ngài: “Đây là điều răn của Thầy, các con hãy yêu thương nhau”. Đó là câu mở đầu của bài Tin mừng, và cũng là câu cuối cùng của bài Tin mừng, Chúa nhắc lại: “Điều Thầy truyền cho các con là hãy yêu thương nhau”. Rõ ràng Đức Giêsu muôn dạy các môn đệ và chúng ta hãy yêu thương nhau.
Sứ điệp lời Chúa hôm nay mời gọi mỗi người hãy yêu thương nhau bằng một tình yêu không phân biệt hay loại trừ. Yêu mà không mong đền đáp, nhưng yêu một cách vô vị lợi, luôn chia sẻ, cảm thông và tha thứ với mọi hoàn cảnh. Sẵn sàng phục vụ như người tôi tớ… và cuối cùng, coi sự sống của mình là sự sống của người khác, nên nếu cần, chấp nhận hy sinh cho người khác như Đức Giêsu đã hiến mạng vì bạn hữu của mình.
Tình yêu trao ban cho anh em mà Đức Giêsu muốn người môn đệ thực hành luôn mang những đặc tính tiệm tiến:
– Yêu như Chúa yêu: “Các con hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương các con (Ga 15, 12) hoặc “Thiên Chúa đã sai Con Một đến thế gian, để nhờ Con Một của Người mà chúng ta được sống… và sai Con Một Người đến làm của lễ đền tội cho chúng ta” (1G 4, 8-11).
– Yêu đến tận cùng như Đức Giêsu dạy: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người thí mạng vì bạn hữu” (Ga 15, 13). Thánh Gioan diễn tả: “Đức Kitô đã thí mạng vì chúng ta. Như vậy, cả chúng ta nữa, chúng ta cũng phải thí mạng vì anh em” (1Ga 3, 16).
– Tình yêu phải thể hiện trong việc làm: “Nếu các con giữ điều răn của Thầy”. Thánh Gioan diễn tả: “Hỡi anh em là những người con bé nhỏ, chúng ta đừng yêu nhau nơi đầu môi chót lưỡi, nhưng phải yêu thương cách chân thật và bằng việc làm” (1Ga 3, 16-18).
Hy sinh cho người thân yêu là một đòi hỏi thường tình của tình yêu. Hy sinh cho người xa lạ là điều đáng khâm phục, và sẵn sàng hy sinh mạng sống cho người khác được sống quả là một diễn tả tuyệt vời của tình yêu.
Ai đã có dịp đọc cuốn tiểu thuyết “Anh phải sống” của Khái Hưng mới thấy thấm thía lời Đức Giêsu đã day. Nội dung cuốn tiểu thuyết nói về việc hai vợ chồng nọ quá nghèo, nên phải đi kiếm củi trên ngàn để bán lấy tiền nuôi con. Hôm đó trên đường về, họ gặp trời giông bão. Họ bị nước cuốn trôi đi. Họ bám được vào một khúc cây, nhưng khúc cây quá nhỏ chỉ đủ cho một người bám. Họ không thể kéo dài mãi tình trạng hai người cùng bám vào một khúc cây. Kéo dài thêm thì sẽ chết cả hai. Trước tình trạng đó, đòi hỏi họ có một sự lựa chọn. Người chồng bảo người vợ hãy bám vào khúc cây, vì “Em phải sống để lo cho các con”. Người vợ cũng bảo người chồng “Anh phải sống”. Cuối cùng, người vợ buông tay, tự tìm lấy cái chết cho mình, để nhường sự sống lại cho chồng và các con.
Tin mừng hôm nay cũng hướng chúng ta về hình ảnh yêu thương tuyệt vời này: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu của người hiến mạng sống mình vì người yêu”. Chúa Giêsu đã cứu thoát nhân loại bằng cách hiến mạng sống mình qua cái chết trên Thập giá, như một biểu lộ tột cùng của tình yêu. Một Thiên Chúa quyền năng có thể cứu nhân loại mà không cần phải nhập thể làm người và chết trên Thập giá. Thế nhưng, Ngài đã chọn phương thế này, vì Ngài muốn cho con người có được cảm nghiệm sâu xa về tình yêu của Ngài theo cách thế loài người, đó là hy sinh mạng sống vì người mình yêu.
Tóm lại, tình yêu không thể diễn tả được hết bằng ngôn từ, nhưng là sự cảm nhận rất riêng của mỗi người trong sự rung cảm của trái tim mà không bị lệ thuộc của bất cứ ranh giới nào. Tuy nhiên, người môn đệ có một tiêu chuẩn để diễn tả tình yêu đích thật là tuân giữ điều răn yêu thương của Chúa dành cho tha nhân, yêu thương một cách vô vị lợi, không so đo tính toán hơn thiệt, mà là “yêu như Chúa đã yêu” khi sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì bạn hữu.
Truyện: Sẵn sàng chết cho người khác
Một vị đạo sĩ kia kể rằng: Ngày nọ, ông từ trên núi cao đầy băng tuyết đi xuống với một người Tây Tạng. Dọc đường, ông gặp một người ngã quỵ trên băng tuyết, ông nói với người Tây Tạng đồng hành:
– Chúng ta mau lại giúp đỡ người gặp nạn đó!
Nhưng người Tây Tạng trả lời:
– Không ai bắt buộc chúng ta phải giúp đỡ kẻ khác, khi mà chính mạng sống của chúng ta đang bị giá lạnh đe doạ.
Nhưng vị đạo sĩ nói:
– Dù chúng ta có phải chết vì lạnh đi nữa, thì chúng ta cũng nên chết vì đã giúp người khác, đó là điều tốt đẹp hơn.
Nói rồi, vị đạo sĩ chạy lại vác người bị nạn lên vai và khệ nệ đem người đó xuống núi, trong khi người Tây Tạng đã bỏ xuống trước. Đi được một quãng, vị đạo sĩ thấy người bạn đồng hành Tây Tạng đang nằm dài trên tuyết bất động. Thì ra, anh ta quá mệt ngồi nghỉ và bị lạnh cóng chết lúc nào không biết, còn vị đạo sĩ vì phải hết sức vác người bị nạn, nên cơ thể nóng lên thêm, nhờ đó mà ông thoát chết vì lạnh.