Khi Con Người đến trong vinh quang của Người,
có tất cả các thiên sứ theo hầu,
bấy giờ Người sẽ ngự lên ngai vinh hiển của Người.
(Mt 25,31)
BÀI ÐỌC I: Lv 19, 1-2. 11-18
“Hãy xét đoán công minh đối với kẻ khác”.
Trích sách Lêvi.
Chúa phán cùng Môsê rằng: “Ngươi hãy nói cho toàn thể cộng đồng con cái Israel: Các ngươi hãy nên thánh, vì Ta là Ðấng Thánh, là Thiên Chúa các ngươi. Các ngươi đừng trộm cắp, đừng nói dối, đừng phỉnh gạt kẻ khác, đừng lấy danh Ta mà thề dối, và đừng xúc phạm danh Thiên Chúa các ngươi. Ta là Chúa.
Các ngươi đừng nhục mạ kẻ khác và đừng hà hiếp họ. Ðừng giam tiền công lại cho đến ngày mai. Ðừng nguyền rủa người điếc, đừng đặt trước kẻ mù vật gì có thể làm cho nó vấp ngã; nhưng các ngươi hãy kính sợ Chúa là Thiên Chúa các ngươi, vì Ta là Chúa.
Ðừng làm điều bất công, cũng đừng xét đoán bất công. Ðừng thiên tư kẻ nghèo, cũng đừng nể mặt người quyền thế. Hãy cứ công minh mà xét đoán kẻ khác. Ðừng lăng mạ, cũng đừng gièm pha kẻ khác. Ðừng mưu sát ai. Ta là Chúa.
Ðừng giữ lòng thù ghét anh em, nhưng hãy răn bảo họ công khai, để khỏi mang tội vì họ. Ðừng tìm báo oán, đừng nhớ lại lời mắng nhiếc của kẻ đồng hương. Hãy yêu thương bạn hữu như chính mình. Ta là Chúa”.
Ðó là lời Chúa.
ÐÁP CA: Tv 18, 8. 9. 10. 15
Ðáp: Lạy Chúa, lời Chúa là thần trí và là sự sống
Xướng: Luật pháp Chúa toàn thiện, bồi bổ tâm linh; chỉ thị Chúa cố định, phá ngu kẻ dốt.
Xướng: Giới răn Chúa chính trực, làm hoan lạc tâm can; mệnh lệnh Chúa trong ngời, sáng soi con mắt.
Xướng: Lòng tôn sợ Chúa thuần khiết, còn mãi muôn đời; phán quyết của Chúa chân thật, công minh hết thảy.
Xướng: Xin Chúa nhậm những lời miệng con công bố, và sự lòng con suy gẫm trước thiên nhan, lạy Chúa là Ðá tảng, là Ðấng Cứu Chuộc con.
Tin mừng: Mt 25, 31-46
31 “Khi Con Người đến trong vinh quang của Người, có tất cả các thiên sứ theo hầu, bấy giờ Người sẽ ngự lên ngai vinh hiển của Người.
32 Các dân thiên hạ sẽ được tập hợp trước mặt Người, và Người sẽ tách biệt họ với nhau, như mục tử tách biệt chiên với dê.
33 Người sẽ cho chiên đứng bên phải Người, còn dê ở bên trái.
34 Bấy giờ Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên phải rằng: “Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa.
35 Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát, các ngươi đã cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước;
36 Ta trần truồng, các ngươi đã cho mặc; Ta đau yếu, các ngươi đã thăm viếng; Ta ngồi tù, các ngươi đến hỏi han.”
37 Bấy giờ những người công chính sẽ thưa rằng: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống; 38 có bao giờ đã thấy Chúa là khách lạ mà tiếp rước; hoặc trần truồng mà cho mặc ?
39 Có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đau yếu hoặc ngồi tù, mà đến hỏi han đâu ?”
40 Đức Vua sẽ đáp lại rằng: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy.”
41 Rồi Đức Vua sẽ phán cùng những người ở bên trái rằng: “Quân bị nguyền rủa kia, đi đi cho khuất mắt Ta mà vào lửa đời đời, nơi dành sẵn cho tên Ác Quỷ và các sứ thần của nó.
42 Vì xưa Ta đói, các ngươi đã không cho ăn; Ta khát, các ngươi đã không cho uống; 43 Ta là khách lạ, các ngươi đã không tiếp rước; Ta trần truồng, các ngươi đã không cho mặc; Ta đau yếu và ngồi tù, các ngươi đã chẳng thăm viếng.”
44 Bấy giờ những người ấy cũng sẽ thưa rằng: “Lạy Chúa, có bao giờ chúng con đã thấy Chúa đói, khát, hoặc là khách lạ, hoặc trần truồng, đau yếu hay ngồi tù, mà không phục vụ Chúa đâu ?”
45 Bấy giờ Người sẽ đáp lại họ rằng: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã không làm cho chính Ta vậy.”
46 Thế là họ ra đi để chịu cực hình muôn kiếp, còn những người công chính ra đi để hưởng sự sống muôn đời.”
Suy niệm
1. Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
GIÁ TRỊ VIỆC LÀNH DỮ
(Mt 25,31-46)
- Đức Giêsu nói về ngày Ngài sẽ trở lại vũ trụ để phán xét mọi người. Ngày đó ta quen gọi là ngày cánh chung hay ngày tận thế. Trong bài Tin mừng Đức Giêsu gợi lên hình ảnh của toà phán xét cuối cùng, để dạy chúng ta sống tinh thần tương thân tương ái với hết mọi người. Đó cũng là tinh thần Mùa Chay đích thực mà Giáo hội mời gọi chúng ta.
- Trong ngày tận thế, Thiên Chúa sẽ phân chia loài người thành hai nhóm và Chúa ra ví dụ như người mục tử tách chiên ra khỏi dê. Ban ngày người mục tử có thể chăn dắt chiên và dê lẫn lộn với nhau, nhưng đêm đến ông ta phải tách ra, dê để một nơi và chiên một nơi.
Cũng thế, trong cuộc sống hôm nay, nơi trần gian này, Chúa để người lành kẻ dữ, người công chính và kẻ tội lỗi sống chung lẫn lộn với nhau, nhưng trong ngày tận thế, Chúa sẽ tách ra để người lành được hưởng an vui hạnh phúc, còn người tội lỗi phải vào chốn cực hình muôn đời.
- Trong ngày phán xét, Chúa chỉ xét xử dựa trên cách chúng ta cư xử với tha nhân mà thôi. Nếu chúng ta khước từ tha nhân, thì tức là chúng ta khước từ chính Chúa Giêsu, và như vậy Ngài cũng chối bỏ chúng ta trong ngày phán xét. Trái lại, mỗi hành động yêu thương mà chúng ta thực thi cho tha nhân cũng chính là một tiếp đón chúng ta dành cho Ngài và Ngài cũng căn cứ vào đó để tiếp đón chúng ta trong ngày phán xét.
- Qua mọi thời, Đức Giêsu vẫn luôn hoà đồng với kẻ khốn cùng, những kẻ ngửa tay xin lòng trắc ẩn của nhân loại. Ngài ở trong các anh em bé mọn nhất, những người mù chữ, những trẻ em đường phố, những người bệnh tật lây lất khắp xóm chợ, những người bị suy sụp tinh thần được chia sẻ được yêu thương. Lòng yêu thương kéo sự hiện diện của Thiên Chúa nơi con người, và làm thế giới được tồn tại trong tình yêu như Fyodor Dostoyevky đã cảm nhận: “Lòng trắc ẩn là quy luật chính yếu của sự tồn tại con người”.
Vì thế, chúng ta hiểu vì sao những tấm lòng mang tinh thần bác ái được đứng vào hàng ngũ của những kẻ bên phải trong ngày phán xét chung. Ngày chung cuộc theo Tin mừng, những ai sống trong yêu thương chia sẻ được đón vào Vương quốc vĩnh cửu tình yêu với Đức Kitô.
- Lòng yêu thương chân thật phải được thể hiện trong đời sống thực tế chứ không trừu tượng. Bác ái cần hành động chứ không phải lý thuyết suông. Chúa kể ra sáu tình cảnh rất thực tế và là nhu cầu thiết yếu của cuộc sống chứ không phải chuyện cao xa trừu tượng: đói, khát, khách lạ, đau yếu, trần truồng, tù đầy. Nghĩa là đối tượng chúng ta nhắm đến là những thân phận đang cần chúng ta hơn hết. Điều đặc biệt hơn cả là Đức Giêsu đồng hóa mình trong những thân phận bất hạnh đó. Những tình cảnh của những con người đau khổ kia lại là hiện thân của Đức Giêsu và là cơ hội cho chúng ta gặp Chúa: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi không làm như thế cho một trong những người bé nhỏ nhất đây, là các ngươi đã không làm cho chính ta vậy” (Vinh Sơn).
- Như vậy chúng ta thấy Đức Giêsu đặt trước chúng ta một chân lý tuyệt diệu: là tất cả mọi sự giúp đỡ hay không giúp đỡ, chúng ta làm hay không làm cho anh em mình là làm hay không làm cho chính Ngài.
Chị Chiara Lubich, người sáng lập phong trào Focolare chủ trương sống tinh thần Tin mừng, chia sẻ một kinh nghiệm sống như sau: coi những kẻ đang đau khổ là hình ảnh Chúa Giêsu đang bị bỏ rơi trên Thập giá. Cũng như Chúa Giêsu bị bỏ rơi rất cần người an ủi giúp đỡ, ta cũng hãy giúp đỡ ủi an những kẻ đau khổ ấy.
- Truyện: Tìm thấy Chúa trong tha nhân
Một đêm trăng nọ, nhìn qua cửa sổ, một tu sĩ già bỗng nhìn thấy một thiên thần đang ngồi viết trên một cuốn sách vàng. Lòng tràn ngập hân hoan, vị tu sĩ rón rén đến gần và lên tiếng hỏi:
– Ngài đang viết gì trong quyển sách này thế?
– Ta đang ghi danh những ai yêu mến Thiên Chúa.
Vừa lo lắng vừa hồi hộp, vị tu sĩ mới hỏi xem tên mình có trong sách không. Thiên thần giở từng trang, chăm chú đọc từng hàng, nhưng không thấy tên ông. Thế nhưng điều đó không làm cho tu sĩ thất vọng. Ông nói với thiên thần:
– Xin Ngài vui lòng ghi tên tôi như một thầy dòng lúc nào cũng yêu mến tha nhân.
Thiên thần chiều ý ông. Thế là tên ông được ghi vào sổ vàng.
Sau khi vị tu sĩ già qua đời, xem lại nhật ký của ông, người ta thấy dòng chữ đầu tiên trong nhật ký chính là câu trích dẫn thư 1Ga 4,20: “Nếu ai nói mình yêu mến Chúa mà lại ghét anh em mình thì đó là kẻ nói dối, vì kẻ không yêu mến người anh em nó thấy đó tất không thể yêu mến Thiên Chúa mà nó không thấy”. Tiếp theo lời trích dẫn vị tu sĩ ghi chú: “Tôi đi tìm kiếm linh hồn tôi, nhưng tôi không thấy; tôi đi tìm Thiên Chúa, nhưng Thiên Chúa vượt thoát khỏi tôi; tôi đi tìm người anh em, tôi đã gặp được Thiên Chúa và linh hồn tôi” (Mỗi ngày một tin vui).
2. Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
ĐỨC ÁI, ĐIỀU KIỆN ĐỂ VÀO NƯỚC TRỜI
Hàng năm, cứ vào mùa Chay, Giáo hội lại kêu mời chúng ta tỏ lòng sám hối, ăn chay cầu nguyện và làm việc bác ái. Dĩ nhiên các việc này chúng ta vẫn thực hiện trong các mùa khác nhưng đặc biệt trong Mùa chay Lời Chúa thúc giục thực hiện cách triệt để hơn.
Nếu có dịp tiếp xúc với những người thuộc Tôn giáo bạn, chúng ta thường nghe họ nói đại khái: “đạo nào cũng tốt” nghĩa là đạo nào cũng dạy người ta ăn ngay ở lành, giữ đức công bình không làm hại ai, cố gắng làm được như thế là tốt rồi.
Nhưng Kitô giáo không chỉ dừng ở đó, không chỉ thực thi lẽ công bình mà còn buộc tín hữu sống bác ái. Luật Cựu ước dạy chúng ta: “Ngươi phải yêu đồng loại như chính mình” (Lv 19,18). Và hơn thế nữa, mệnh lệnh Chúa truyền: “Anh em hãy yêu thương nhau như Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 15,12). Vì thế, nếu ái đó chỉ giữ công bình; nghĩa là chỉ đền ơn cho người làm ơn, trả báo cho người làm điều ác thì chưa đủ điều kiện để được vào Nước Trời. Tin mừng theo thánh Mátthêu 25,31-46 cho chúng ta thấy rõ điều đó. Quang cảnh ngày phán xét là sự tách biệt một bên là người lành, một bên là kẻ dữ.
Bằng những hình ảnh rất sống động, Chúa Giêsu ví mình như là người mục tử tách biệt chiên với dê. Hình ảnh “con chiên” gợi lên sự đơn sơ, hiền lành ám chi những người tốt lành thánh thiện, trung thành làm theo lời Chúa dạy. Hình ảnh “con dê” gợi lên sự ngang ngược, bất phục ám chỉ những người kiêu căng không chịu sống theo giáo huấn của Chúa và Hội thánh.
Trong ngày phán xét Chúa sẽ thưởng phạt tùy vào việc bác ái chúng ta đã đối xử với tha nhân. Vì tất cả những gì chúng ta làm cho tha nhân là làm cho chính Chúa, điều này có thể gây nên sự ngỡ ngàng đối với những người chưa được nhận biết Chúa, chưa tin thờ Chúa. Nhưng đối với mỗi Kitô hữu chúng ta thì không có gì là ngỡ ngàng, ngạc nhiên, lạ lẫm. Bởi lẽ, chúng ta đã được học Giáo lý, đọc suy Lời Chúa mỗi ngày, biết rằng Chúa đã tự đồng hóa mình với những người bé mọi nghèo hèn, những người bị xã hội hắt hủy… vì chính Ngài đã tuyên bố: “Điều gì các ngươi làm cho một trong các anh em bé mọi của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy”.
Bởi thế, trong ngày phán xét những người bên phải – những người đã thực thi đức bác ái sẽ được Chúa phán rằng: “Nào những kẻ Cha Ta chúc phúc hày đến thừa hưởng vương quốc đã dọn sẵn cho các ngươi ngay từ thuở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói các ngươi đã cho ăn, Ta khát các ngươi đã cho uống, Ta là khách lạ các ngươi đã tiếp rước, Ta trần truồng các ngươi đã cho mặc, Ta đau yếu các ngươi đã thăm viếng, Ta ngồi tù các ngươi đã đến hỏi han”.
Thành ra, tất cả những nghĩa cử bác ái chúng ta làm trong cuộc sống hằng ngày sẽ được Chúa ban thưởng. Bởi Thiên Chúa là tình yêu. Do đó chỉ có những ai biết yêu thương mới được hưởng hạnh phúc muôn đời bên Chúa. Đó là điều hiển nhiên, Thiên Đàng không có chỗ cho người ghen ghét, oán thù, không có chỗ cho người không có lòng xót thương… đọc chuyện người phú hộ và anh Lazaro nghèo khổ (Lc 16,19-31) hay chuyện tên đầy tớ không biết xót thương (Mt 18,21-35) càng giúp chúng ta ngộ ra điều đó. Vì xét một cách nào đó thiên đàng hay hỏa ngục là tiếp nối những gì chúng ta đang thực hiện nơi trần gian:
Có vị tu sĩ nọ được Chúa cho xem thiên đàng hỏa ngục. Trước tiên ngài vào hỏa ngục, thấy chính giữa có một nồi cháo dinh dưỡng mùi thơm ngạt ngào với những chiếc muỗm dài, nhưng những người ở đây đều gầy gò xanh xao. Họ đang bu quanh nồi cháo dùng những chiếc muỗm dài dành dật thức ăn cho riêng mình, đến nỗi đánh nhau sứt đầu mẻ trán… mà không được no bụng. Đúng là hỏa ngục! Sau đó, ngài bước vào thiên đàng, ở đây cũng chỉ có một nồi cháo nhưng ai nấy sắc mặt hồng hào, tươi trẻ. Bởi họ biết dùng chiếc muỗm dài của mình mà chuyền thức ăn cho người khác và cuối cùng ai cũng được no lòng thỏa dạ. Thật là thiên đàng!
Cho nên, Thiên đàng hay hỏa ngục tùy thuộc vào cách chúng ta đang sống và cũng là cuộc sống đời đời hạnh phúc hay bất hạnh của chúng ta.