“Mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình,
và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật”.
(Mc 12,33)
BÀI ĐỌC I: Hs 14, 2-10
“Chúng tôi sẽ không còn nói rằng: Thần minh chúng tôi là sản phẩm do tay chúng tôi làm ra”.
Trích sách Tiên tri Hôsê.
Đây Chúa phán: Hỡi Israel, hãy trở về với Chúa là Thiên Chúa ngươi, vì ngươi đã gục ngã trong đường tội ác. Các ngươi hãy mang lấy lời Chúa và trở về với Chúa; các ngươi hãy thưa rằng: “Xin hãy xoá bỏ mọi tội ác, và nhận điều lành. Chúng tôi dâng lên Chúa của lễ ca tụng. Asurô sẽ không giải thoát chúng tôi, chúng tôi sẽ không cỡi ngựa và sẽ không còn nói rằng: Thần minh chúng tôi là sản phẩm do tay chúng tôi làm ra, vì nơi Chúa, kẻ mồ côi tìm được sự thương xót”.
Ta sẽ chữa sự bất trung của họ và hết lòng yêu thương họ, vì Ta đã nguôi giận họ. Ta sẽ như sương sa, Israel sẽ mọc lên như bông huệ và đâm rễ như chân núi Liban. Các nhánh của nó sẽ sum sê, vẻ xinh tươi của nó như cây ô-liu và hương thơm của nó như hương thơm núi Liban. Thiên hạ sẽ đến ngồi núp dưới bóng mát của nó, họ sống bằng lúa mì và lớn lên như cây nho. Nó sẽ được lừng danh như rượu Liban.
Hỡi Ephraim, tượng thần giúp ích gì cho ngươi không ? Chính Ta sẽ nhậm lời và săn sóc ngươi, cho ngươi mọc lên như cây hương nam xinh tươi. Nhờ Ta, ngươi sẽ sinh hoa kết quả.
Ai là người khôn ngoan hiểu được các việc này, ai là người sáng suốt biết được các việc đó ? Vì chưng đường lối của Chúa là đường ngay thẳng và những người công chính sẽ đi trên đó, còn các người gian ác sẽ gục ngã trên đó”.
ĐÁP CA: Tv 80, 6c-8a. 8bc-9. 10-11ab. 14 và 17
Ta là Chúa, là Thiên Chúa của ngươi, hãy nghe Ta răn bảo.
Xướng:
1) Tôi đã nghe lời nói mới lạ rằng: Ta đã cứu vai ngươi khỏi mang gánh nặng, tay ngươi không còn phải mang thúng mủng. Trong cảnh gian truân ngươi cầu cứu, và Ta giải thoát ngươi. – Đáp.
2) Ta đáp lời ngươi từ trong áng mây vang ran sấm sét, Ta thử thách ngươi gần suối nước Mêriba. Hỡi dân tộc Ta, hãy nghe Ta răn bảo, Israel, ước chi ngươi biết nghe lời Ta! – Đáp.
3) Ở nơi ngươi đừng có một chúa tể nào khác cả, ngươi cũng đừng thờ tự một chúa tể ngoại lai: vì Ta là Chúa, là Thiên Chúa của ngươi, Ta đã đưa ngươi ra khỏi Ai-cập. – Đáp.
4) Phải chi dân của Ta biết nghe lời Ta, Israel biết theo đường lối Ta mà ăn ở: Ta sẽ lấy tinh hoa lúa mì nuôi dưỡng chúng, và cho chúng ăn no mật từ hốc đá chảy ra. – Đáp.
TIN MỪNG: Mc 12,28b-34
28b Khi ấy, có người trong nhóm Luật sĩ tiến đến Chúa Giêsu và hỏi Người rằng: “Trong các giới răn, điều nào trọng nhất ?”
29 Chúa Giêsu đáp: “Giới răn trọng nhất chính là: ‘Hỡi Israel, hãy nghe đây: Thiên Chúa, Chúa chúng ta, là Chúa duy nhất, 30 và ngươi hãy yêu mến Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi’.
31 Còn đây là giới răn thứ hai: ‘Ngươi hãy yêu mến tha nhân như chính mình ngươi’. Không có giới răn nào trọng hơn hai giới răn đó”.
32 Luật sĩ thưa Ngài: “Thưa Thầy, đúng lắm! Thầy dạy phải lẽ khi nói Thiên Chúa là Chúa duy nhất và ngoài Người, chẳng có Chúa nào khác nữa. 33 Mến Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức mình, và yêu tha nhân như chính mình thì hơn mọi lễ vật toàn thiêu và mọi lễ vật hy sinh”.
34 Thấy người ấy tỏ ý kiến khôn ngoan, Chúa Giêsu bảo: “Ông không còn xa Nước Thiên Chúa bao nhiêu”. Và không ai dám hỏi Người thêm điều gì nữa.
SUY NIỆM
A/ 5 phút với Lời Chúa
TÌNH YÊU VÀ CỦA LỄ
“Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quí hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ.” (Mc 12,33)
Suy niệm: “Tiếng chào cao hơn mâm cỗ.” Sắm sửa một mâm cỗ để mời ai đó thì thật là quí hoá rồi. Ấy vậy mà nó bị đánh giá thấp hơn ‘tiếng chào’ là thứ chẳng tốn kém gì! Điều này cho thấy trong suy nghĩ của ông bà chúng ta, lễ vật, quà tặng tuy đáng quí nhưng những tâm tình quí mến đối với người mình tiếp xúc là điều còn đáng quí hơn nhiều. Nói đến việc giữ đạo, ta nghĩ ngay đến lễ bái, kinh kệ, dâng cúng của lễ. Đối với Chúa Giê-su, yếu tố cốt yếu phải có là tình yêu từ trong lòng đối với Thiên Chúa và tha nhân. Tình yêu này cao quí hơn mọi thứ của lễ. Khi nói yêu “hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực,” Chúa muốn nói đến một tình yêu chân thành và ngày càng được thanh luyện để trở nên sâu xa hơn, tinh tuyền hơn.
Mời Bạn: Mười điều răn cũng như luật Hội thánh buộc chúng ta tham dự thánh lễ Chúa Nhật hằng tuần. Nhưng chúng ta giữ luật đó với tâm tình và thái độ nào? Có phải vì tình yêu Chúa hay không? Và sẽ rất thiếu sót nếu chỉ quan tâm đến nghi thức hoành tráng mà hoàn toàn vô cảm trước những khổ đau của tha nhân, những người nghèo bị áp bức bất công trong xã hội.
Chia sẻ: Nơi bạn/cộng đoàn đang sống, có hoàn cảnh nào mà theo lương tâm Ki-tô hữu, bạn không thể làm ngơ được?
Sống Lời Chúa: Tôi tập sống quan tâm đến nhu cầu, quyền lợi vật chất hay tinh thần của người sống bên tôi và làm việc cụ thể để chia sẻ với họ.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con kính mến Chúa hết lòng hết sức trên hết mọi sự; lại vì Chúa thì con yêu mọi người như chính con vậy. Amen.
B/ Lm. Phaolô Vũ Đức Vượng
Thứ Sáu Tuần III Mùa Chay
Mc 12, 28b-34
Theo Chúa, Chúa đòi chúng ta phải hiến dâng cho Người bằng một tình yêu trọn vẹn. Một tình yêu không pha lẫn bất cứ một tạp chất nào. Đó là một đòi hỏi quyết liệt: “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi”. Đó là điều răn thứ nhất, và quan trọng nhất.
Sống điều răn thứ nhất này, là ta phải đặt Chúa lên trên hết mọi sự. Thờ phượng Chúa phải là ưu tiên trên mọi ưu tiên. Ta phải coi Chúa là tất cả của đời ta và mãn nguyện vì có Chúa trong đời mình. Ta hiến dâng cho Chúa và để Chúa chiếm trọn cuộc đời ta, con người ta, thời gian của ta dù quá khứ, hiện tại hay tương lai.
Nhưng sống đạo mà chỉ mến Chúa thôi chưa đủ. Lòng mến Chúa phải được cụ thể nơi tương quan của ta vơi anh em của mình. Nói cách khác, lòng mến Chúa đòi phải yêu thương anh em, sống bác ái với anh em. Cũng chính vì thế, ngay sau điều răn về lòng yêu mến Chúa, Chúa đòi chúng ta phải yêu người: “Ngươi phải yêu mến người thân cận như chính mình. Không có điều răn nào trọng hơn hai điều răn đó”.
Như vậy, chỉ trong Chúa, tôi nhận ra mọi người là anh em của tôi. Trong Chúa tôi biết rằng, mọi người là hình ảnh của Thiên Chúa. Trong Chúa, tôi phải yêu thương và tôn trọng tất cả mọi anh chị em của tôi, dù đó là một thai nhi, một phạm nhân, một người mất trí…
Như vậy, tình yêu đối với Thiên Chúa đưa tôi về với anh chị em của tôi. Và tình yêu đối anh chị em, chính là biểu hiện của lòng yếu mến Chúa. Đúng hơn, chỉ có một tình yêu mà thôi: Yêu tha nhân trong Chúa và yêu Chúa nơi tha nhân.
Xin Chúa cho chúng ta biết nhìn lên Chúa, để thấm nhuần tình yêu của Chúa, và cúi xuống trên thân phận của mọi người xung quanh con, để thực thi chính tình yêu mà chúng ta lãnh nhận từ Chúa.
C/ Emmanuel Nguyễn Thanh Hiền, OSB
TRUNG THÀNH TUÂN GIỮ LỜI CHÚA
Qua Lời Tổng Nguyện của Thứ Sáu Tuần 3 Mùa Chay này, các nhà phụng vụ muốn chúng ta xin Chúa tuôn đổ muôn vàn ơn phúc xuống tâm hồn chúng ta, để chúng ta hằng biết chế ngự những đam mê trần tục và trung thành tuân giữ Lời Chúa.
Trung thành tuân giữ Lời Chúa là luôn sống trong sự hiện diện của Thiên Chúa. Trong bài đọc một của giờ Kinh Sách, sách Xuất Hành cho thấy: Bộ luật liên quan đến nơi thánh mang một ý nghĩa thuần túy tôn giáo. Đối với Dân Chúa, yêu mến Thiên Chúa là sống dưới sự hiện diện của Người, là ca tụng vinh quang Người. Trong việc thờ phượng, Hòm Bia Giao Ước đóng một vai trò quan trọng vì tiêu biểu cho sự hiện diện của Thiên Chúa. Do đó, Môsê đã cho người thiết kế Hòm Bia với những chỉ dẫn thật chính xác và thánh thiêng.
Trung thành tuân giữ Lời Chúa là trung thành loan truyền ơn cứu độ của Chúa đến cho mọi người, cho dẫu, phải đối mặt với những thử thách gian truân. Trong bài đọc hai của giờ Kinh Sách, thánh Ghêgôriô Cả đã nói: Máu của Chúa Giêsu còn mạnh thế hơn máu của Aben, bởi vì máu Aben đòi người anh phải chết do tội giết em, còn máu Chúa Giêsu lại kêu xin cho những kẻ bách hại Người được sống. Do đó, để mầu nhiệm Chúa chịu thương khó không ra vô ích nơi chúng ta, chúng ta phải noi theo mầu nhiệm chúng ta đã nhận lãnh, và rao giảng cho người khác về mầu nhiệm chúng ta kính thờ. Thật vậy, tiếng kêu của Chúa sẽ bị phủ lấp trong chúng ta, nếu như, miệng lưỡi ta làm thinh không công bố điều lòng trí ta tin. Để tiếng kêu của Người không bị phủ lấp đi trong ta, thì ai nấy phải tùy sức mình, mà làm cho những người chung quanh biết đến mầu nhiệm làm cho mình được sống.
Trung thành tuân giữ Lời Chúa là trung thành, giữ vững niềm trông cậy vào Chúa, chứ không chạy theo các ngẫu tượng. Trong bài đọc một của Thánh Lễ, ngôn sứ Hôsê kêu gọi Dân Chúa trở về với Đức Chúa và kêu xin Người: Xin thứ tha mọi gian ác, xin vui nhận lời ngợi khen chúng con dâng lên Ngài làm lễ vật thay thế bò tơ. Chúng con sẽ không cầu cứu với Átsua, sẽ không cậy nhờ vào chiến mã, cũng chẳng gọi là thần những sản phẩm tay chúng con làm ra, vì chỉ ở nơi Ngài, kẻ mồ côi mới tìm được lòng thương cảm. Trong bài Đáp Ca, Thánh Vịnh 80, vịnh gia cũng cùng chung tâm tình này khi kêu gọi: Chính Ta là Thượng Đế Chúa ngươi: hãy nghe Ta cảnh cáo. Ngươi đừng đem thần lạ về nhà, thần ngoại bang, chớ hề cúng bái. Chính Ta là Thượng Đế Chúa ngươi, đã đưa ngươi lên tự miền Aicập.
Trung thành tuân giữ Lời Chúa là phải luôn đặt Chúa ở vị trí trung tâm, duy nhất, và phải luôn quy hướng về Chúa trong mọi sự, nhưng tiếc thay, chúng ta không luôn làm như thế, cho nên, câu Tung Hô Tin Mừng, mà các nhà phụng vụ đã chọn cho ngày lễ hôm nay là lời kêu gọi sám hối quay về với Chúa: Chúa nói: anh em hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần. Trong bài Tin Mừng, khi có một kinh sư hỏi điều răn nào đứng hàng đầu, Đức Giêsu đã trả lời: Điều răn đứng hàng đầu là: Nghe đây, hỡi Ítraen, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Thiên Chúa là Cha quan phòng, hằng luôn yêu thương chăm sóc chúng ta, chúng ta phải quy hướng về Người, phải dành cho Người vị trí số một, trong những chọn lựa của chúng ta, điều đó thật là chính đáng và phải đạo, thật ra, Chúa chẳng được thêm gì khi chúng ta chúc tụng, ngợi khen, yêu mến, và phụng thờ Người, nhưng, điều đó sẽ đem lại cho chúng ta ơn cứu độ. Một khi, chúng ta nhìn nhận Thiên Chúa là Cha của chúng ta, thì đồng nghĩa, chúng ta cũng phải đón nhận tất cả mọi người là anh chị em của chúng ta, con cùng một Cha trên trời. Chính vì thế, mến Chúa và yêu người phải trở thành luật sống của chúng ta. Trung thành tuân giữ Lời Chúa là trung thành tuân giữ giới luật yêu thương vậy.
D/ Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
GIỚI RĂN TRỌNG NHẤT
Hôm nay một luật sĩ đến hỏi thử Đức Giêsu xem giới răn nào trọng nhất, Ngài khẳng định một giáo lý mới mẻ: “Mến Chúa – yêu người” là hai giới răn quan trọng nhất. Hai điều này liên kết chặt chẽ với nhau vì cùng xuất phát từ một tình yêu. Mến Chúa một cách tuyệt đối: hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực. Tình thương đối với tha nhân cũng phải tới mức độ cao nhất: như yêu thương chính mình. Vì tự nhiên ai cũng quí trọng và yêu mến bản thân mình hơn hết.
Tại sao ông luật sĩ lại đến hỏi thử Đức Giêsu về điều này ? Thưa, vì bộ luật của người Do thái lúc đó có 613 khoản, gồm có 248 việc phải làm, và 365 việc không được làm. Người ta khó lòng chọn được khoản luật nào cao trọng nhất. Có người thì cho là luật nghỉ ngày sabat, người cho là luật cắt bì, người cho là luật dâng của lễ, rửa tay trước khi ăn… thật khó mà chọn luật nào quan trọng nhất. Những luật sĩ và biệt phải tưởng rằng Đức Giêsu sẽ lúng túng không trả lời được. Nhưng Đức Giêsu điềm nhiên trả lời: Điều luật trọng nhất là “Ngươi hãy yêu mến Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức ngươi”. Rồi Chúa nói tiếp: Điều luật thứ hai cũng trọng không kém là “Ngươi hãy yêu tha nhân như chính mình ngươi”. Đó là hai luật rất quan trọng. Nhưng hai luật ấy đã bị biết bao nhiêu điều cấm đoán hay bó buộc khác lấn át làm cho nhiều người quên lãng hay không để ý tới sự quan trọng của chúng.
Tình yêu mà Phụng vụ đề cập đến hôm nay là một tình yêu hoàn hảo, tinh luyện, cao thượng, phổ quát và phong phú nhất. Tình yêu trong phụng vụ chính là “Bác ái Công giáo” (Caritas). Bác ái là yêu thương một cách rộng rãi như thánh Augustinô đã nói: “Giới hạn tình yêu là không có giới hạn nào”. Đó là tình yêu đối với Thiên Chúa và đối với tha nhân. Hai tình yêu này khác nhau chăng ? Thưa không. Chẳng những hai tình yêu này không tách rời nhau mà còn quyện lấy nhau: chỉ có một. Chính tình yêu này giúp chúng ta yêu mến Chúa và phục vụ tha nhân.
Theo Đức cha Arthur Tonne thì yêu mến Chúa là “ao ước làm vui lòng Chúa” và yêu tha nhân là “làm điều thiện hảo cho họ”. Tình yêu đối với Chúa cũng như đối với tha nhân luôn phải kèm theo những đặc tính là hy sinh, phục vụ và dâng hiến. Bất cứ làm việc gì cũng phải được thực hiện trong tình yêu thì mới có giá trị: “Ama et fac quod vis” (Thánh Augustinô): yêu mến đi rồi làm gì thì làm.
Điều răn thứ hai bắt nguồn từ điều răn thứ nhất. Yêu người thân cận như chính mình: “Yêu người như thể thương thân”. Người thân cận là hết mọi người chẳng trừ ai. Chỉ trong Chúa ta mới có thể yêu thương họ đến tột cùng. Hai điều răn được liên kết với nhau bởi động từ “yêu” (agapêsais). Tình yêu đối với Thiên Chúa và đối với người thân cận như một giải thích cô đọng trên hai bia đá mười điều răn, mà Thiên Chúa đã truyền cho ông Maisen trên núi Sinai. Chính vì thế trong kinh Mười điều răn chúng ta đọc trong các ngày Chúa nhật, phần kết ghi nhận: Mười điều răn ấy tóm về hai này mà chớ: trước kính mến một Đức Chúa Trời trên hết mọi sự, sau lại yêu người như mình ta vậy. Amen.
Thật thế, tình yêu Chúa là căn nguyên, là động lực, là điều kiện để yêu người. Tình yêu phát xuất từ Thiên Chúa như thánh Gioan tông đồ khẳng định: “Thiên Chúa là Tình yêu” (1Ga 4,7). Chỉ có tình yêu Chúa mới nuôi dưỡng tình yêu tha nhân bền chặt lâu dài, thánh Gioan còn nhấn mạnh: “Ai yêu mến Thiên Chúa thì cũng phải yêu mến anh em” (1Ga 4,20).
Yêu thương anh em là một món nợ phải trả cho Chúa Kitô, như thánh Gioan nói: “Nếu Đức Kitô đã hiến mạng sống mình vì chúng ta, thì đến lượt chúng ta, chúng ta cũng phải hiến mạng sống vì anh em” (1Ga 3,16). “Nếu Thiên Chúa yêu thương chúng ta như thế, thì đến lượt chúng ta, chúng ta cũng phải yêu thương nhau” (1Ga 4,11).
Truyện: Chị nữ tu phục vụ
Mẹ Têrêsa Calcutta kể: “Hôm ấy, một người lạ mặt đến nhà dòng, ông thấy một Sơ vừa đem về một người hấp hối, nằm bên ống cống, mình mẩy giòi bọ rất hôi thối. Thế mà, Sơ rất nương nhẹ nhặt từng con bọ với vẻ mặt vui tươi, thanh thản đầy thương mến… Rồi người lạ đến gặp tôi và nói: “Thưa mẹ, khi con đến đây với đầy lòng căm hờn của một người vô tín ngưỡng. Nhưng bây giờ con ra về với một tâm hồn hoàn toàn đổi mới. Con bắt đầu tin Chúa, bởi vì con đã chứng kiến tình yêu của Chúa được diễn tả một cách cụ thể qua hành động và qua cách Sơ ấy đối xử với người hấp hối bẩn thỉu kia. Bây giờ con tin thật Chúa là tình yêu. Không có tình yêu Chúa trong tâm hồn, không khi nào có được nghị lực để yêu tha nhân được”.
E/ Lasan Ngô Văn Vỹ, O.Cist
ĐIỀU RĂN TRỌNG NHẤT
Luật tôn giáo Do Thái xưa có 613 điều, một rừng luật lệ với những hình thức tỉ mỉ chi li làm cho người ta khó phân biệt được điều nào là quan trọng nhất. Cho nên, hôm nay ông kinh sư đã hỏi Chúa Giêsu rằng: “Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào là điều răn quan trọng nhất?”
Chúa Giêsu đã không trả lời dựa theo thứ tự của 10 điều răn, nhưng Ngài xướng lên một lời kinh hằng ngày người Do Thái vẫn đọc và quả quyết: “Điều răn đứng đầu là: Nghe đây hỡi Israen, Đức Chúa, Thiên Chúa chúng ta là Đức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. Và điều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó”.
Kinh Shema này, đối với người Do Thái là lời kinh quan trọng tựa như kinh Lạy Cha hay kinh Tin Kính mà mà người Công Giáo vẫn đọc nhiều lần trong ngày. Đó là lời kinh tuyên xưng niềm tin vào một Thiên Chúa duy nhất mà hết thảy mọi loài phải quy phục mến yêu Ngài. Điều tuyệt vời ở đây là Đức Giêsu nối kết hai điều răn: Điều răn thứ nhất – mến Chúa và điều răn thứ hai – yêu người làm thành một điều răn duy nhất bất phân ly. Không thể mến Chúa mà không yêu người, và ngược lại không thể yêu người mà lại không mến Chúa.
Kiểu nói “mến Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hế sức” chỉ toàn diện con người: ý nói rằng con người phải quy tất cả cuộc sống của mình vào Thiên Chúa để phụng sự Người một cách trọn vẹn, vì Người là Thiên Chúa duy nhất, không còn thần nào khác.
Còn kiểu nói “yêu người thân cận như chính mình”. Cựu ước hiểu rằng người thân cận là những người gần gũi với người Do Thái về huyết thống và chủng tộc. Nhưng Chúa Giêsu mở rộng ra, người thân cận gồm hết mọi người không phân biệt tôn giáo, chủng tộc, người nghĩa thiết hay kẻ thù.
Hôm nay Chúa đã chỉ cho chúng ta biết điều răn quan trọng nhất trong đạo. Cốt tủy của đạo Công Giáo có thể tóm chỉ trong một chữ “yêu”: yêu Chúa – yêu người. Và ai trong chúng ta cũng xác tin như thế. Thế nhưng, trong cuộc sống thường ngày chúng ta có nguy cơ giản lược hay chia cắt điều răn duy nhất này.
Hai thiền sư: Zaman và Suzu được thầy phái xuống núi để cứu trợ cho một ngôi làng đang gặp nạn đói. Hoàn thành nhiệm vụ trở về, đi ngang qua một con sông, thấy có một thiếu nữ muốn sang sông nhưng lại sơ dòng nước chảy siết, cô liền xin hai vị thiền sư giúp. Zaman đồng ý cõng cô ấy qua sông. Nhưng suốt quãng đường về thiền viện, người bạn của anh tỏ vẻ không bằng lòng. Về gần tới nhà, Suzu không dằn được lòng liền thốt ra: “Này Zaman, chúng ta là những nhà tu hành, trong giáo luật dạy chúng ta rằng, không được phép gần gũi phụ nữ nhất là những cô gái trẻ và đẹp. Thế mà anh đã vác cô ấy trên vai. Anh đã vi phạm luật của giới tu hành, đồng thời anh mang tiếng xấu cho thiền viện của chúng ta”. Nghe tới đây, Zaman bật cười, bình tĩnh trả lời: “Này Suzu, tôi đã bỏ cô ấy lại bên bờ sông rồi. Thế mà, tại sao anh vẫn còn mang cô ấy trong lòng mãi vậy? Phải chăng anh đang mang cô ấy về thiền viện của chúng ta?”
Câu chuyện trên, đáng để chúng ta suy ngẫm và hành động thế nào cho đúng điều răn trọng nhất. Xin Chúa giúp chúng ta biết làm tất cả các bổn phận thường ngày vì lòng yêu Chúa và tha nhân. Amen